Cô không nói thêm gì nữa, kéo lấy áo khoác đồng phục của cậu ta rồi lôi ra khỏi con hẻm. Vừa đi vừa hạ giọng lẩm bẩm: “Người ta bỏ chạy rồi mà cậu còn đứng ngơ ra đấy? Bị đánh đến mức đần luôn à?” Tạ Trác Nhiên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Cậu bỗng nhận ra rằng Mạnh Nhược rất trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo. Mạnh Nhược kéo cậu ta ra đến đầu hẻm, sau đó nhảy lên xe đạp, hất cằm về phía yên sau, nói: “Lên xe đi.” Tạ Trác Nhiên ngoan ngoãn ngồi lên yên sau. Cô vừa đạp một cái, cả xe liền trĩu xuống. “Tôi đưa cậu về trường hay về nhà?” Mạnh Nhược hỏi. Hôm nay là thứ Tư, theo lý mà nói cậu ta đáng lẽ phải đang ở trường. “Về nhà đi.” Tạ Trác Nhiên đáp. Trên người cậu có không ít vết thương, cần về nhà bôi thuốc trước đã. “Được.” Mạnh Nhược nói xong, chuẩn bị dồn sức đạp xe, nhưng đạp mãi không đi nổi. Cô không cam tâm, thử vận hết sức lực mà vẫn chẳng làm xe nhúc nhích chút nào. Lúc này, Tạ Trác Nhiên đưa một ngón tay nhẹ nhàng chọc lưng cô. Cô quay đầu lại, cậu ta nói: “Để tôi đi.” Cô chấp nhận sự thật rằng mình không đèo nổi cậu ta, thôi thì để cậu ta chở vậy. Tạ Trác Nhiên cầm lấy tay lái, đạp xe hướng về nhà. Mạnh Nhược ngồi phía sau, cô rất nhẹ, chỉ cần hơi dùng lực là xe đã lăn bánh. Rõ ràng trên lưng, bụng và chân đều có vết thương do bị đá, nhưng lúc này cậu lại không thấy đau nữa. Trái tim vốn lạnh lẽo của cậu dường như được sưởi ấm bởi điều gì đó. Mạnh Nhược ngồi sau xe, tay bám chặt vào khung xe. “Vừa nãy đám người đánh cậu là học sinh hay côn đồ ngoài đường?” Cô tò mò hỏi. “Côn đồ.” Tạ Trác Nhiên đáp ngắn gọn. Thấy cậu không muốn nói nhiều, Mạnh Nhược cũng không hỏi thêm. Khi đến nơi, Tạ Trác Nhiên vừa xuống xe, Mạnh Nhược đã đạp xe đi luôn. “Tôi còn phải đi lấy hàng, đi trước đây!” Cậu đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô mãi đến khi khuất sau góc đường mới xoay người bước vào nhà. Về đến nhà, cậu vén áo lên kiểm tra vết thương trên bụng, lập tức đau đến mức hít vào một hơi lạnh. Cơn đau dường như lại quay về. Cậu lấy thuốc đỏ trong nhà, tự sát trùng và bôi thuốc lên vết thương. Thực ra, Mạnh Nhược đã hiểu sai một chuyện. Không phải bốn tên côn đồ cố ý bắt nạt Tạ Trác Nhiên, mà là Tạ Trác Nhiên chủ động tìm đến bọn chúng để đánh nhau. Tạ Trác Nhiên tự biết bản thân chẳng có tài cán gì, nhưng đánh nhau thì không tệ. Không thì cậu đã không trở thành “đại ca” ngầm của trường. cha cậu là trưởng đồn cảnh sát, thân thủ rất giỏi. Lúc rảnh rỗi cậu còn thích đấu vài chiêu với cha, tất nhiên lần nào cũng bị cha đè xuống đất đánh. Hôm nay, cậu nghe bạn cùng lớp kể lại: “Có mấy tên côn đồ chuyên đứng ở con đường gần trường, ép học sinh nộp tiền bảo kê.” Bạn cùng lớp cậu cũng từng bị thu tiền, sau đó kể lại với Tạ Trác Nhiên. “Chiều nay tan học dẫn tôi đi xem.” Tạ Trác Nhiên lạnh giọng nói. Cậu ghét nhất là những kẻ bắt nạt người yếu. Khi tan học, người bạn kia liền đưa cậu đến con đường mà đám côn đồ thu tiền bảo kê. Không ngờ, trong số ba tên đó, có một người cậu còn quen—Trương Bân. Hai người từng có xích mích trước đây, đã từng đánh nhau một trận, và Trương Bân là kẻ bị Tạ Trác Nhiên đè xuống đánh đến mức phải xin tha. Bọn họ vẫn nói “oan gia ngõ hẹp”, quả thực không sai chút nào. Trương Bân vừa nhìn thấy Tạ Trác Nhiên, dựa vào việc hôm nay phe mình có ba người, lập tức khiêu khích: “Ơ, tôi tưởng ai, hóa ra là con trai trưởng đồn cảnh sát à. Sao đây, cậu cũng đi tuần tra đấy à?” Tạ Trác Nhiên ghét nhất là bị gọi là “con trai trưởng đồn cảnh sát”, như thể giá trị của cậu chỉ nằm ở việc là con trai của cha mình. Cậu biết Trương Bân đang cố tình chọc tức mình, nên không mắc bẫy. “Đây là khu trường học, không được phép thu tiền bảo kê.” Cậu lạnh nhạt nói. “Mày nói không cho là không cho à? Mày tưởng mày là ai? Chỉ vì mày là con trai trưởng đồn cảnh sát?” “Ha, bọn tao cứ thu đấy, xem mày làm gì được bọn tao?” “Hahahaha…” Ba tên côn đồ cười nhạo không chút kiêng dè. Tạ Trác Nhiên không muốn phí lời với chúng. Cậu lao lên trước, túm lấy cổ áo tên đứng đầu, đấm thẳng một cú vào mặt. Trong cú đấm còn chứa cả sự tức giận do Trương Bân khiêu khích ban nãy, khiến tên kia ngã lăn ra đất. Hai tên còn lại hoảng sợ lùi về sau một bước. “Mày vừa hỏi tao có thể làm gì bọn mày à?” Tạ Trác Nhiên nhướng mày, giọng đầy khiêu khích: “Tao chẳng làm gì được bọn mày đâu, cùng lắm là gặp lần nào, đánh lần đó.” “Xem thử da bọn mày dày, hay nắm đấm của tao cứng hơn.” Giọng điệu của cậu ta băng lãnh như băng tuyết. Lúc này, một trong ba tên du côn ngạo nghễ bật cười: “Mày nghĩ bọn tao ngu à? Mày đến thì bọn tao không biết chạy chắc? Chẳng lẽ lại đứng đó chờ mày đánh à?” “Mày chỉ là một thằng học sinh, ngày nào cũng phải lên lớp. Trường học có bao nhiêu con đường, tao không tin mày có thể đứng canh tất cả! Chờ đến lúc mày học xong, bọn tao đã thu tiền bảo kê đủ rồi. Nếu thấy mày đến, đơn giản là chạy thôi, ha ha ha!” Tên du côn cười lớn, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo. Trong giới giang hồ, dù ít hay nhiều cũng phải giữ thể diện. Tên này rõ ràng không cần sĩ diện, có thể khom lưng cũng được, vênh váo cũng xong, chỉ cần có lợi. Tạ Trác Nhiên hờ hững đáp: “Vậy thì cứ thử xem.” Cậu ta bình tĩnh bên ngoài, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ đối sách. Đúng như những gì tên kia nói: Cậu phải đi học, không thể lúc nào cũng chặn đường bọn chúng. Trường học có rất nhiều lối ra, không thể nào kiểm soát hết. Chúng có thể chạy, chỉ cần thấy bóng cậu từ xa đã có thể tẩu thoát. Nhưng dù đang bối rối tìm cách, cậu tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Trong giang hồ, chỉ cần để lộ sơ hở, lập tức sẽ bị đối phương áp chế. Nếu ngay cả khí thế cũng thua, vậy thì hoàn toàn bị đè đầu cưỡi cổ. So với tên hống hách không cần sĩ diện, hai tên còn lại vẫn rất coi trọng mặt mũi, đặc biệt là Trương Bân. Trong giang hồ, có thể không cần mạng, nhưng tuyệt đối không thể mất mặt. Không có mặt mũi, ai thèm theo làm đàn em? Không có đàn em, sao có thể làm đại ca? Sao có thể tạo dựng danh tiếng? Nếu bọn chúng cứ thấy Tạ Trác Nhiên là chạy, chuyện này mà lan truyền ra ngoài, Trương Bân nhất định sẽ trở thành trò cười. Lúc đó, ngay cả làm đàn em cũng không ai chịu nhận hắn, chứ đừng nói là làm đại ca! Trương Bân chợt nghĩ ra một cách khác. Hắn giơ tay chỉ vào Tạ Trác Nhiên, hô lớn: “Chỉ cần mày dám đấu tay đôi với ba bọn tao, dù thắng hay thua, bọn tao cũng sẽ không thu tiền bảo kê ở đây nữa!” Bọn hắn bị Tạ Trác Nhiên nhắm vào, mà lại không thể cứ gặp là chạy. Nếu vậy, việc thu bảo kê ở đây chắc chắn không thể tiếp tục. Nhưng Trương Bân cũng không muốn bỏ qua dễ dàng. Hắn biết Tạ Trác Nhiên đánh nhau giỏi, nhưng hắn không tin một mình cậu ta có thể thắng ba người. Chỉ cần ba đánh một, Tạ Trác Nhiên chắc chắn sẽ bị đập cho thê thảm, xem như bọn hắn xả được cơn giận. Tên du côn hống hách ban nãy còn tưởng Trương Bân đang nói rằng nếu Tạ Trác Nhiên thắng, bọn họ mới bỏ đi. Nhưng nghe kỹ lại, hắn phát hiện dù thắng hay thua, bọn họ đều phải bỏ địa bàn này. Không được! Hắn định phản đối, nhưng Trương Bân giơ tay chặn lại, chờ đợi Tạ Trác Nhiên trả lời. Tạ Trác Nhiên hờ hững lướt mắt nhìn bọn chúng, như đang đánh giá một đống rác rưởi. Sau đó, cậu cười nhạt: “Chỉ ba đứa tụi mày?” “Được thôi, không thành vấn đề.” Câu trả lời này khiến Trương Bân lập tức tức giận. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ: “Được lắm, Tạ Trác Nhiên, để xem ngày mai mày còn dám ngông cuồng như vậy không!” Hai tên đứng cạnh cũng tức đến mức siết chặt nắm đấm. Một nam sinh đứng gần đó, nghe thấy Tạ Trác Nhiên muốn một chọi ba, vội vàng thấp giọng khuyên nhủ: “Trác ca, hắn cố tình khiêu khích anh, đừng đồng ý!” Tạ Trác Nhiên giơ tay ra hiệu không sao. Cậu bình thản hỏi: “Đánh luôn bây giờ?” “Không, ngày mai.” Trương Bân đáp, “Tụi tao có việc bận.” “Mười giờ sáng mai, gặp lại ở đây. Rồi tìm một chỗ vắng vẻ mà đánh, mày cũng không muốn đang đánh dở thì bảo vệ trường hoặc cảnh sát tuần tra xuất hiện đâu nhỉ?” Tạ Trác Nhiên cười mỉa: “Không sao cả. Trước khi đánh nhau mà tụi mày có muốn thêu hoa trước cũng được.” Câu này rõ ràng đang châm chọc bọn họ dài dòng, lắm chuyện. Trương Bân bị chọc tức đến mức nắm chặt nắm đấm. Nếu không phải vì một trong ba tên bị Tạ Trác Nhiên đấm cho choáng váng, hắn đã ra tay ngay lập tức, chứ không cần chờ đến ngày mai. Sau khi Tạ Trác Nhiên rời đi, tên du côn hống hách ban nãy vội vàng hỏi: “Anh Bân, tại sao dù thắng hay thua, chúng ta cũng phải bỏ địa bàn này?” Nhắc đến chuyện này, Trương Bân càng thêm bực mình. Đôi khi hắn thật sự không hiểu nổi tên đàn em này nghĩ cái gì. Hắn gằn giọng hỏi: “Tạ Trác Nhiên đến, chúng ta liền bỏ chạy, có đúng không?” Tên du côn gật đầu ngay: “Đúng rồi mà?” “Thế mày có não không?” Trương Bân lớn tiếng mắng. “Ở trường thu tiền bảo kê, nhưng lại bị chính học sinh trong trường đuổi đánh? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, tao còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?” Hắn chọc mạnh vào trán tên đàn em, mắng tiếp: “Làm đại ca mà bị đàn em cười nhạo, còn ai thèm theo tao?” Tên du côn gật gù như vừa giác ngộ, nhưng lại tiếp tục thắc mắc: “Anh Bân, ba đứa mình có thể đánh thắng Tạ Trác Nhiên không?” Trương Bân nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Nếu ba thằng còn không đánh lại một thằng, thì tốt nhất nghỉ đi cho xong!” Tên du côn lập tức ngậm miệng. Câu này nói quá đúng. Lúc này, hắn lại chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, anh Bân, chúng ta có việc gì bận sao?” Hắn không nhớ bọn họ có chuyện gì cần làm. Trương Bân liếc hắn một cái, chán ghét nói: “Mày nhìn Tiểu Long xem, nó có đánh nổi không?” Tiểu Long chính là tên bị Tạ Trác Nhiên đấm cho ngã nhào. Nhìn bộ dạng vẫn còn choáng váng của Tiểu Long, tên du côn bừng tỉnh. Nếu đánh nhau ngay bây giờ, Tiểu Long chỉ cần ăn một đấm là gục ngay. Lúc đó, ba chọi một thành hai chọi một, vậy thì quá bất lợi rồi! “Hơn nữa, chúng ta tuyệt đối không thể đánh nhau ở đây.” Trương Bân nói. Đám côn đồ ngẩng đầu nhìn hắn, như thể đang hỏi “Tại sao?“. Trương Bân tiếp tục: “Bên cạnh là trường học, người qua lại nhiều. Nếu có ai nhìn thấy chúng ta đánh nhau, lỡ báo cảnh sát hoặc nói với bảo vệ trường thì chẳng phải đang đánh nửa chừng lại phải bỏ chạy sao?” Tên côn đồ gật gù như vừa bừng tỉnh, sau đó giơ ngón cái lên khen ngợi: “Đúng là anh Bân suy nghĩ chu đáo!” Trương Bân nghe nịnh bợ thì rất hài lòng, khoanh tay ra vẻ trầm ngâm, gật đầu tỏ vẻ “Được, khá lắm. Sáng hôm sau, mười giờ, Tạ Trác Nhiên trốn học, đến con đường nhỏ hôm qua. Ba tên côn đồ đã đứng sẵn bên đường đợi cậu. “Đánh ở đâu?” Tạ Trác Nhiên đút một tay vào túi, nói ngắn gọn. Nhìn thái độ ngạo nghễ của cậu ta, Trương Bân tức đến mức muốn đánh ngay lập tức. Nhưng nghĩ đến đây vẫn là khu trường học, hắn đành nhịn. Thế là Trương Bân chọn một bãi đất trống vắng vẻ, nơi không ai có thể cản trở. Chỉ cần dẫn Tạ Trác Nhiên đến đó, hắn muốn đánh bao lâu thì đánh, mà cậu ta cũng chạy không thoát. Trên đường đi, Tạ Trác Nhiên không quên tấn công tinh thần bọn chúng: “Đến chưa vậy?” Cậu ta sốt ruột hỏi. “Rốt cuộc mấy người rủ tôi đi đánh nhau hay rủ tôi đi dạo thế?” “Chỉ là đánh một trận thôi mà, còn phải chọn địa điểm phong thủy nữa à? Hay mấy người muốn xem ngày tốt nữa?” Trương Bân đi phía trước suýt nữa thì nghẹn họng: …Tôi có nói là tôi đang chọn phong thủy bảo địa đâu! Chẳng qua tôi chỉ muốn chọn chỗ vắng người thôi mà! Cuối cùng, bốn người đến một bãi đất trống. Vừa đặt chân đến nơi, Tạ Trác Nhiên không nói không rằng, lập tức tung một cú đá bay vào tên đàn em đứng cạnh Trương Bân. Lúc này Trương Bân còn đang đắc ý ngắm nghía “mảnh đất phong thủy bảo địa” của mình. “Chỗ này được đấy—” Câu nói còn chưa dứt, thì tên Tiểu Bằng bên cạnh đã bị Tạ Trác Nhiên đá ngã lăn quay ra đất. “Tạ Trác Nhiên! Tao còn chưa hô bắt đầu mà!” Trương Bân giận dữ hét lên. “Còn phải hô bắt đầu nữa hả? Đây là đánh nhau chứ không phải thi đấu.” Tạ Trác Nhiên cười nhạt, giọng điệu ngạo nghễ, “Hay mày muốn thắp thêm nén hương?” “Mày—!” Trương Bân tức đến mức suýt hộc máu. Trong khi đó, tay chân Tạ Trác Nhiên vẫn tiếp tục tấn công, miệng thì không ngừng khiêu khích tinh thần. Nhưng dù sao cậu ta cũng không phải siêu nhân, đánh ba người cùng lúc vẫn là quá sức. Lúc đầu, cậu chiếm ưu thế do ra tay trước, nhưng càng về sau càng rơi vào thế yếu. Rất nhanh, Tạ Trác Nhiên nhận ra rằng đánh một chọi ba không phải là ý hay. Một chọi một thì không sao, nhưng một chọi ba thì đúng là lực bất tòng tâm. Là người biết tiến biết lùi, khi nhận ra mình sắp bị đánh bại, cậu tìm cơ hội bỏ chạy. Ba tên kia hận cậu tận xương tủy, nếu để chúng bắt được, chắc chắn sẽ đánh cậu đến thừa sống thiếu chết. Tạ Trác Nhiên co giò bỏ chạy, Trương Bân và hai tên đàn em tức tốc đuổi theo. Chạy đến khu dân cư, Tạ Trác Nhiên định lợi dụng những con hẻm nhỏ quanh co để cắt đuôi bọn chúng. Nhưng không ngờ, vận may của cậu quá tệ, lại đụng phải đồng bọn của Trương Bân. Vừa nhìn thấy người quen, Trương Bân mừng như bắt được vàng, lập tức hét lên: “Mập! Chặn nó lại cho tao!” Người được gọi là “Mập” đúng như cái tên, vừa cao vừa béo, hẻm nhỏ vốn đã chật, gã chỉ cần dang rộng tay là chặn hết đường thoát của Tạ Trác Nhiên. Và thế là cảnh tượng mà Mạnh Nhược nhìn thấy đã xảy ra: Bốn người vây đánh một mình Tạ Trác Nhiên. Tuy nhiên, Trương Bân cũng là kẻ biết giữ lời. Sau khi đánh xong, hắn thực sự không xuất hiện gần trường học để thu tiền bảo kê nữa.