Ra khỏi nhà họ Mạnh, Trịnh Uyển giơ tay lau nước mắt, đồng thời thu lại vẻ mặt đáng thương ban nãy. Cô hiểu mẹ mình, bà chỉ chịu mềm lòng trước kẻ yếu, chứ không chịu khuất phục trước sự cứng rắn. Trước đây cô sai rồi, đã dùng cách sai lầm để đối phó với bà, kết quả là khiến Lý Mai tức giận đến mức cắt đứt quan hệ. Tất nhiên, cô cũng biết tình cảm của mẹ dành cho cô là có giới hạn. Lý Mai không nỡ đưa tiền, cũng không muốn cho cô ở nhờ, thế nên Trịnh Uyển chỉ dám nhờ bà giúp tìm phòng và phòng khám chui, không dám đòi hỏi thêm. Ít nhất thì, cô không cần tự mình chạy vạy tìm kiếm những thứ đó, tiết kiệm được không ít công sức. Cô thuê một phòng trong nhà nghỉ, ở tạm một đêm. Đến chiều hôm sau, Lý Mai đã tìm được phòng trọ cho cô. Cũng là một căn trong khu nhà tập thể cũ, nhưng không phải khu cũ trước đây, môi trường tốt hơn một chút, giá thuê cũng cao hơn – mười hai tệ một tháng. Lý Mai đến nhà nghỉ tìm cô, còn chu đáo mang theo cơm. Trịnh Uyển vẫn ăn ngấu nghiến như lần trước, khiến Lý Mai vừa nhìn vừa xót xa, liên tục nhắc cô ăn chậm lại. Sau khi ăn xong, hai người cùng đi xem phòng trọ. Trịnh Uyển xem qua loa rồi lập tức trả tiền thuê, cô không muốn mất thời gian vào chuyện này, chỉ cần có chỗ ở là được. Việc quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng tìm ra một phòng khám chui để bỏ đứa bé, vì càng để lâu, phá thai càng nguy hiểm. Sau khi dọn vào nhà tập thể, cô chỉ cần chờ tin từ Lý Mai. Việc tìm phòng khám chui không dễ dàng, tìm được chỗ đáng tin cậy lại càng khó hơn. Hai, ba ngày trôi qua, cô vẫn chưa nhận được tin gì từ Lý Mai. Nhưng trong khoảng thời gian đó, bà vẫn cách ngày đến thăm một lần, mỗi lần đều mang theo không ít thức ăn. Mỗi khi nhìn thấy đồ ăn mẹ mang đến, Trịnh Uyển đều vui thầm trong lòng – xem ra việc tỏ ra đáng thương thực sự có tác dụng. Con người vốn có xu hướng thương cảm với kẻ yếu, huống hồ cô lại là con gái ruột của bà. Người ta thường nói, đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Máu mủ ruột rà, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt ngay được? Trước khi bỏ thai, cô không định tìm việc làm, hầu hết thời gian đều ở lỳ trong phòng trọ. Ban ngày, cô gần như không ra ngoài để tránh bị người khác nhìn thấy. Chỉ khi trời tối, tầm nhìn kém hơn, cô mới thỉnh thoảng đi dạo quanh khu nhà, tránh bị giam cầm trong bốn bức tường quá lâu. Hôm nay, sau khi ăn cơm mẹ mang tới, cô thấy trời vẫn chưa tối hẳn, bèn ra ngoài đi dạo một chút. Trời nhập nhoạng tối, cô lại đứng ở một góc khuất ánh sáng, không cẩn thận va phải một người đàn ông đi vội. Bị va mạnh, Trịnh Uyển mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất. Người đàn ông bị va vào liền liên tục xin lỗi, còn vội vàng đỡ cô dậy. “Xin lỗi, xin lỗi, anh không thấy em, em có sao không? Giọng anh ta đầy áy náy. Trịnh Uyển xoa xoa chỗ bị đau, cau mày định mắng vài câu. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô liền sững người – đây chẳng phải là người mà cô không thể quen thuộc hơn sao? Tần Lâm? Người chồng kiếp trước của cô. Cô không dám tin, lập tức quan sát kỹ lại khuôn mặt trước mặt. Sau khi xác nhận anh ta chính là Tần Lâm, nước mắt cô bỗng dâng trào, mọi uất ức trong lòng trong những ngày qua như vỡ òa. Cô không kìm được mà bật khóc. Tần Lâm, tại sao bây giờ anh mới xuất hiện? Nếu anh sớm xuất hiện hơn, có lẽ em đã không phải chịu khổ thế này... Cô vừa khóc vừa tự nhủ trong lòng. Tần Lâm thấy cô khóc, vẻ mặt càng áy náy: “em không sao chứ? Có phải anh làm em đau không? Trịnh Uyển lau nước mắt, lắc đầu. “Anh cũng sống gần đây à? Cô hỏi. Tần Lâm khựng lại, có vẻ bất ngờ vì cô đột nhiên hỏi chỗ ở của mình. Nhưng anh vẫn thật thà trả lời: “Tôi sống ngay đây. Anh chỉ về phía khu nhà tập thể bên cạnh. Ánh mắt Trịnh Uyển lóe lên tia kinh ngạc – hóa ra Tần Lâm cũng sống trong khu nhà này. Cô bật cười: “Thật trùng hợp, tôi cũng sống ở đây. “em sống ở tầng hai, còn anh ở tầng mấy?” Trịnh Uyển tiếp tục hỏi. “Anh ở tầng ba.” Tần Lâm vẫn thật thà trả lời. “Vừa rồi anh vội vàng như vậy, là định về nhà à?” Cô thăm dò. Tần Lâm gật đầu. “Vội vã thế, ở nhà có ai đang đợi anh sao?” Trịnh Uyển tiếp tục dò hỏi. Anh lắc đầu: “Không phải, chỉ là đói quá, nên về nhà nấu cơm ăn thôi.” Nghe vậy, Trịnh Uyển bật cười. Tần Lâm vẫn không hề thay đổi, vẫn thật thà và chất phác y như kiếp trước. “Vậy anh mau về nấu cơm đi.” Cô cười nói. “Anh vừa đụng trúng em, em có sao không?” Tần Lâm lại hỏi. Trịnh Uyển lắc đầu: “Không sao.” Xác nhận cô ổn, anh mới xoay người rời đi. Trịnh Uyển cũng bước về khu nhà tập thể, đi theo sau anh. Dọc đường, Tần Lâm quay lại nhìn cô một lần, Trịnh Uyển nhoẻn miệng cười, giải thích: “Em cũng về nhà.” Tần Lâm không nói gì thêm, bước lên tầng ba. Trịnh Uyển lặng lẽ theo dõi anh, xác định được phòng anh ở rồi mới quay về phòng mình. Cô ngồi trên mép giường, trầm tư suy nghĩ. Kiếp trước, cô không gặp Tần Lâm vào lúc này mà là vài năm sau. Nhưng kiếp này, cô lại gặp anh sớm hơn, lại còn trùng hợp đến mức hai người sống cùng một khu nhà tập thể. Liệu có phải ông trời thương xót cô, cố tình đưa Tần Lâm đến cứu cô khỏi vũng lầy này không? Cô nghĩ rất có thể là vậy, vì thế cô nhất định phải nắm chặt cơ hội này. Kiếp này, bất kể là thời gian cô đến tỉnh thành, công việc trong nhà hàng hay cách cô đối xử với Uông Văn Châu, tất cả đều không đi theo quỹ đạo của kiếp trước. Hậu quả là cô bị đuổi khỏi nhà họ Mạnh, mất việc làm trong nhà hàng, lại còn mang thai con của Uông Văn Châu nhưng bị hắn ta vứt bỏ không thương tiếc. Cô cảm thấy Tần Lâm chính là cơ hội cuối cùng để sửa lại số phận của mình. Chỉ cần cô có thể lấy được anh, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo. Dù sao đi nữa, trước mắt cô phải giải quyết tình trạng hiện tại đã. Chuyện sau này, để sau này tính. Cô đặt tay lên bụng, kinh nguyệt tháng này vẫn chưa đến, càng khẳng định chắc chắn rằng cô đã mang thai. Nghĩ đến đây, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu cô. Có lẽ cô không cần bỏ đứa bé nữa. Ngược lại, cô có thể dùng nó để ép Tần Lâm cưới mình. Cuối tuần, sáng sớm, Mạnh Nhược đạp xe cùng Du Triệt đến khu nhà ở thôn Phong Tây. Cô ngạc nhiên phát hiện ra con đường đất đầy bụi trước đây đã được vây lại và bắt đầu được đổ bê tông. Không chỉ vậy, những cánh đồng hoang vu trước đây cũng đã có vài nơi bắt đầu được đào móng xây nhà. Không xa căn nhà cô mua, có hai, ba hộ gia đình đang xây móng. Xem ra, dân trong thôn Phong Tây cũng đã biết tin chính quyền sẽ phát triển khu này, ai nấy đều tranh thủ chiếm đất. Mới chỉ hai tháng kể từ khi cô mua nhà, vậy mà nơi này đã thay đổi nhanh chóng đến vậy. Ngay cả Du Triệt cũng kinh ngạc trước sự thay đổi này. Thực ra, từ năm 1976 đến 2016, khoảng bốn mươi năm này là giai đoạn có tốc độ phát triển nhanh nhất. Có người từng nói, những gì phương Tây mất bốn trăm năm để hoàn thành, đất nước họ chỉ mất bốn mươi năm. Trong bốn mươi năm phát triển thần tốc này, rủi ro và cơ hội luôn song hành. Những kẻ vô danh tiểu tốt mười năm trước có thể vươn lên thành ông trùm trong ngành, nhưng cũng có không ít người từ vị thế lẫy lừng bỗng chốc phá sản, mất trắng tất cả. Những tòa cao ốc có thể mọc lên chỉ sau một đêm, nhưng cũng có thể sụp đổ trong chớp mắt. Mạnh Nhược nhìn ngôi nhà gạch đỏ của mình, cảm thấy để gạch cứ trơ trọi thế này có phần thô kệch. Cô quyết định sẽ dành dụm thêm một đến hai ngàn tệ để thuê thợ trát thêm một lớp xi măng lên tường trong ngoài. Nếu có thêm tiền, cô sẽ xây thêm một tầng nữa. Nếu sau này có giải tỏa, mỗi tầng nhà đều được tính diện tích đền bù. Sau khi về từ thôn Phong Tây, Mạnh Nhược cùng La Lệ Bình ra chợ bán đồ ăn vặt. Cuối tuần, người đi dạo phố rất đông. Nhờ sự phối hợp ăn ý – một người đóng gói, một người thu tiền – hai người bán hết hàng từ sớm, khoảng bốn, năm giờ chiều đã xong việc. Khi đẩy xe hàng về dưới khu chung cư, Mạnh Nhược bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe tải đậu dưới tòa nhà, trên thùng xe có một chiếc giường gỗ cùng một tấm nệm lò xo mới tinh. Vừa xuống xe đẩy, cô còn chưa kịp phản ứng thì chị Chu dưới lầu đã chạy đến, đầy ngưỡng mộ: “Tiểu Mạnh này, đây là nệm lò xo chồng em mua à?” Đúng rồi, nệm lò xo còn có một cái tên rất sang chảnh – “nệm Simmons“. “Cái này hiếm lắm đó, nằm lên mềm vô cùng. Tôi nghe nói một tấm nệm này cũng phải gần một ngàn tệ đấy!” Chu Kiều Mai tấm tắc. Mạnh Nhược kinh ngạc: “Hả? Là Du Triệt mua sao?” “Đúng vậy.” Chu Kiều Mai nói. “Tôi vừa thấy cậu ấy xuống từ chiếc xe tải này, chắc giờ đang đi tìm người giúp mang nệm lên lầu.” Ánh mắt Mạnh Nhược lại rơi vào chiếc giường gỗ và tấm nệm trên xe tải. Trong đầu cô chợt vang lên câu nói của Du Triệt vào một buổi tối nào đó: “Tháng sau ngày mười anh lãnh lương, sẽ đi mua một chiếc giường mới.” Tuy bây giờ chưa đến ngày mười tháng sau, nhưng để giúp cô trả nợ, Du Triệt đã tạm ứng lương trước. Trong số tiền bốn ngàn tệ anh ứng trước, cô chỉ lấy một ngàn để trả nợ, vậy ba ngàn còn lại... anh dùng để mua giường mới và nệm lò xo sao? Không lâu sau, Du Triệt cùng một người đàn ông xa lạ đi đến. Cộng thêm tài xế xe tải, ba người cùng nhau khiêng giường và nệm lên tầng hai. Chiếc giường cũ được Du Triệt nhờ tài xế xe tải mang đi, bán làm gỗ. Khi Mạnh Nhược theo anh lên lầu, vừa bước vào phòng đã thấy Du Triệt dùng tay ấn xuống nệm lò xo, như thể đang thử độ đàn hồi của nó. Không biết vì sao, cô bỗng có một dự cảm chẳng lành. Du Triệt nhìn thấy Mạnh Nhược đứng ở cửa, liền vui vẻ gọi cô lại. “Muốn thử không? Nệm lò xo này chắc chắn lắm.” Mạnh Nhược: … Sao cô cứ có cảm giác câu này của anh có ẩn ý gì đó nhỉ? Cô ngoan ngoãn ngồi xuống thử, quả thật nệm rất chắc chắn. “Giường và nệm là mua chung à?” Cô thuận miệng hỏi. “Giường là nhờ thợ mộc đóng, gỗ hồng mộc, rất chắc chắn.” Du Triệt vừa nói vừa cố tình rung lắc chiếc giường để chứng minh. Bây giờ cứ nghe thấy mấy từ như “chắc chắn”, “kiên cố”, Mạnh Nhược lại cảm thấy có gì đó không ổn. Cô cười gượng hai tiếng rồi kiếm cớ chuồn đi: “Muộn rồi, em đi chuẩn bị cơm tối đây.” Thấy Mạnh Nhược vào bếp, La Lệ Bình cũng nhanh chóng vào giúp. “Chị Mạnh này, anh rể hào phóng thật đấy. Một cái nệm lò xo tận cả nghìn tệ mà nói mua là mua luôn.” La Lệ Bình vừa rửa rau vừa cảm thán. Nhắc đến chuyện giường nệm, đầu cô lại đau nhức. Tối nay cô phải đối mặt với Du Triệt thế nào đây? Không muốn nói tiếp về vấn đề này, cô liền lái sang chuyện khác: “Em tìm nhà thế nào rồi? Chị có nhờ mấy đồng nghiệp xem có ai biết chỗ nào thuê không, nhưng chắc chưa có nhanh vậy.” “Tìm được rồi, hôm qua em đặt cọc xong, cũng gần chỗ chị luôn.” La Lệ Bình thoải mái đáp. “Thế thì tốt rồi.” “Sáng nay em đã lén mang ít đồ đi rồi, tối nay thu dọn nốt, sáng sớm mai xách vali rời đi luôn.” La Lệ Bình nói. Cô lười đôi co với gia đình mình, cứ thế mà lặng lẽ rời đi.