Sau khi cả nhà dần chấp nhận sự thật rằng La Thành Tài đã đánh bạc thua sạch tiền, họ nhanh chóng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng – trong nhà không còn tiền nữa. Còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ lương, vậy trong mấy ngày tới họ sống thế nào đây?

Cả nhà lục hết túi chỉ gom lại được năm sáu tệ tiền lẻ.

La Căn Bình nhìn số tiền lẻ trên bàn, buồn bã rít một hơi thuốc lào.

Ông ta nhíu mày hỏi Hà Xuân Hoa: “Bà không còn đồng nào sao? Cuối tháng trước, con bé Lệ Bình không phải vừa mới đưa bà hơn bảy mươi tệ sao?”

Hà Xuân Hoa giải thích: “Con bé có đưa hơn bảy mươi tệ, nhưng tôi đã gửi ba mươi tệ vào sổ tiết kiệm, số còn lại tiêu mất rồi, giờ chỉ còn bốn tệ rưỡi.”

La Căn Bình nghe xong, tức giận quát: “Đồ đàn bà hoang phí, một tháng mà bà tiêu hết hơn bốn mươi tệ?”

Nghe chồng mắng, Hà Xuân Hoa cũng không chịu thua. Lúc ăn thịt ai nấy đều tranh nhau gắp, giờ tính tiền lại bảo bà hoang phí.

“Con bé bán hàng ở chợ, mỗi tuần nhà ta ăn thịt hai lần, cả tháng tính ra tiền thịt cũng hơn hai mươi tệ rồi, chưa kể tiền gạo, dầu mỡ, còn cả tiền bánh kẹo cho Bảo Sinh nữa, cộng lại hết bốn mươi tệ là bình thường!”

Nghe vợ nhắc đến tiền thịt và tiền quà vặt của La Bảo Sinh, La Căn Bình liền câm nín.

“Tháng này chẳng phải sắp hết rồi sao? Chờ con bé giao tiền là xong.”

“Đúng, nhưng từ giờ đến cuối tháng vẫn còn năm sáu ngày nữa.”

Năm sáu ngày mà chỉ còn năm sáu tệ, chi tiêu chắc chắn sẽ rất chật vật.

Thật ra nếu tiết kiệm, năm sáu tệ có thể đủ sống không chỉ năm sáu ngày, mà với gia đình nghèo khó, có khi còn đủ trong nửa tháng.

Nhưng cuộc sống là vậy, từ nghèo khó vươn lên giàu có thì dễ, nhưng một khi đã quen với cuộc sống thoải mái, muốn quay lại cảnh khốn khó thì rất khó khăn.

Lúc này, Hoàng Thu Nga đưa ra một ý kiến: “Mẹ, hay tối nay mẹ nói chuyện với Lệ Bình, bảo em ấy đưa tiền sớm hơn một chút?”

“Nếu Lệ Bình có dư dả, mẹ hỏi xem em ấy có thể đưa nhiều hơn không, chẳng hạn một trăm tệ, dù sao nhà mình bây giờ cũng đang khó khăn.”

Hà Xuân Hoa suy nghĩ một lát, cảm thấy có lý. Nhà đang gặp khó khăn, con gái giúp đỡ gia đình chẳng phải là chuyện nên làm sao?

“Chờ con bé về, mẹ sẽ nói chuyện với nó.”

Nói xong chuyện này, Hoàng Thu Nga đột nhiên nhớ đến lần trước La Lệ Bình vì một đĩa thịt kho mà cãi nhau với cả nhà, bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẹ, gần đây tính khí của Lệ Bình có hơi nóng nảy, tối nay khi nói chuyện với em ấy, mẹ nhớ nhẹ nhàng thôi, đừng làm nó nổi giận.”

Nghe vậy, Hà Xuân Hoa cũng nhớ đến lần trước con gái vì đĩa thịt mà tranh cãi với cả nhà, cơn giận lại bùng lên.

“Tao là mẹ nó, tao muốn nó đưa tiền sớm vài ngày, nó dám cãi tao sao?” Hà Xuân Hoa trợn mắt, hùng hổ tuyên bố.

Hoàng Thu Nga bất lực nhắm mắt lại, cô chỉ sợ mẹ chồng cứ như vậy, đến lúc đó lại làm hỏng chuyện.

Bây giờ trong nhà chỉ còn năm sáu tệ, nếu Hà Xuân Hoa thực sự chọc giận La Lệ Bình khiến cô tức giận không đưa xu nào, thì hơn nửa tháng tới họ sống sao đây?

Thế là Hoàng Thu Nga lại dịu giọng khuyên nhủ, khuyên mãi mới khiến Hà Xuân Hoa đổi ý.

Sau khi khuyên xong, Hoàng Thu Nga lại chuyển ánh mắt sang giường của La Lệ Bình, không nói một lời liền lật tung chăn gối và rương quần áo của cô lên.

Nếu cô có thể tìm thấy sổ tiết kiệm, dù không biết mật khẩu cũng không thể rút tiền, nhưng ít nhất cũng biết được La Lệ Bình đang có bao nhiêu tiền, rồi cô sẽ cùng Hà Xuân Hoa tính toán xem nên đòi bao nhiêu là hợp lý.

Hà Xuân Hoa thấy con dâu đang lục giường của con gái mình, không những không ngăn cản mà còn cùng tìm kiếm.

Nhưng kết quả cuối cùng là hai người chẳng tìm thấy gì.

“Sao nào,“ Hà Xuân Hoa liếc nhìn La Lệ Bình nói, “Nhà đã sắp hết gạo rồi, tiền con định đưa vào cuối tháng có thể đưa trước cho mẹ không?”

La Lệ Bình cười thầm trong lòng, cô biết ngay tìm cô chắc chắn chẳng phải chuyện tốt, thì ra là muốn cô đưa tiền sớm hơn.

“Trước giờ không phải đều là cuối tháng sao?” cô không lập tức từ chối, mà hỏi ngược lại.

Hà Xuân Hoa lại cười lấy lòng: “Thì cũng vì trong nhà không còn đồng nào, sắp hết gạo ăn rồi, nếu không mẹ cũng không bảo con đưa trước.”

La Lệ Bình tỏ vẻ khó xử: “Mẹ, không phải con không muốn đưa, mà tháng này buôn bán cũng không dễ dàng, trước đó con đã nói với mẹ rồi, có một bà cô cũng bày sạp bán đồ ướp giống con, nhiều khách đã bị bà ấy cướp mất.”

Chuyện này trước đây cô từng nói qua, khi đó Hà Xuân Hoa chỉ qua loa chửi rủa vài câu rồi quên luôn, vốn chẳng để tâm.

“Nhưng nếu mẹ đã mở lời, con cũng không thể không đưa,“ La Lệ Bình nhanh chóng chuyển lời, “Để con tính lại xem có gom đủ không.”

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại không hề có ý định đưa tiền. Dù sao cô cũng chỉ đang câu giờ, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, đợi đến khi tìm được nhà thuê là sẽ dọn đi ngay.

Nghe thấy La Lệ Bình đồng ý, mặt mày Hà Xuân Hoa lập tức tươi rói.

Bà hiếm khi chủ động nắm lấy tay con gái, cười nói: “Đây mới đúng là con gái ngoan của mẹ chứ!”

La Lệ Bình cười khô hai tiếng, rút tay lại. Mẹ cô trước giờ đối xử với cô rất hung dữ, nay đột nhiên niềm nở thế này khiến cô không quen chút nào.

Từ hôm đó, La Lệ Bình liền gấp rút tìm nhà thuê, cô biết rõ nhà họ La sẽ không để cho cô yên lâu, phải chuẩn bị trước.

Nghe xong chuyện của La Lệ Bình, Mạnh Nhược cũng chú ý hơn, nói: “chị sẽ giúp em hỏi xem có nhà nào thích hợp không.”

“Nếu có thể tìm được nhà gần đây thì càng tốt, như vậy buổi tối ăn xong về nhà cũng tiện hơn.” Mạnh Nhược nói.

La Lệ Bình cười cảm ơn: “Vậy cảm ơn Chị Mạnh nhé.”

Buổi tối ăn xong, Mạnh Nhược gói số tiền ba nghìn một trăm tệ vừa rút trong tờ giấy, rồi đạp xe đến nhà họ Mạnh.

Cô đứng trước cửa gõ cửa, người ra mở cửa là Lý Mai. Thấy Mạnh Nhược, Lý Mai liền cười rạng rỡ.

“Tiểu Nhược à, đến trả một trăm tệ tiền lãi phải không?” Lý Mai sợ cô không phải đến để trả lãi, nên cố tình nhắc nhở.

Tính ra, Mạnh Nhược vay ba nghìn tệ từ Mạnh Quân, hôm nay vừa tròn một tháng.

Mạnh Nhược không đáp, chỉ quét mắt nhìn quanh phòng, rồi hỏi: “Ba tôi đâu?”

“Ba con vừa ăn cơm xong, ra ngoài đi dạo rồi,“ Lý Mai cười nói, “Chỉ có một trăm tệ tiền lãi, con đưa cho dì là được, không cần phải đích thân đưa cho ba con đâu, lát nữa dì sẽ nói lại với ông ấy.”

Mạnh Nhược vẫn không để ý đến lời bà ta, kiên trì nói: “Dì Lý, phiền dì gọi ba tôi về giúp.”

Lý Mai bắt đầu khó chịu: “Chỉ có một trăm tệ thôi, con sợ dì nuốt mất sao?”

Mạnh Nhược thản nhiên nói: “Dì Lý, con không chỉ đến trả một trăm tệ tiền lãi, mà là đến trả cả ba nghìn tệ tiền gốc cùng với một trăm tệ tiền lãi.”

“Nên tốt nhất ba con nên có mặt, con còn phải lấy lại giấy vay nợ nữa.”

Lý Mai nghe vậy thì sững sờ, ba nghìn một trăm tệ, mới một tháng mà đã trả được sao?

“Tiền gốc lẫn lãi? Ba nghìn một trăm tệ?” Bà ta như không dám tin, hỏi lại.

“Đúng.” Mạnh Nhược gật đầu, nhưng không có ý định lấy tiền ra cho bà xem.

Thực tế, bà ta cũng không thể tin nổi. Ba nghìn một trăm tệ, nhiều người cả năm cũng chưa kiếm được, vậy mà Mạnh Nhược chỉ mất một tháng đã trả hết? Trừ phi cô chưa từng tiêu số tiền đó. Hồi trước cô nói là vay để mua nhà ở quê.

Nhưng nếu không tiêu, sao không trả sớm, còn đợi đến tận một tháng để mất thêm một trăm tệ tiền lãi?

Lý Mai nghĩ mãi không hiểu, nhưng vẫn đứng dậy đi về phía con trai Mạnh Kế Nghiệp đang ngồi dưới đất chơi bi.

Bà ta nói với cậu bé: “Con trai, mau chạy sang nhà chú Trần bên cạnh gọi ba về, nói chị con đến trả tiền rồi.”

Mạnh Kế Nghiệp không thèm suy nghĩ, lập tức từ chối: “Con không đi, sao mẹ không tự đi? Con không đi đâu.”

Lý Mai hết cách với cậu con trai, đành phải dùng tiền dụ dỗ.

Bà ta móc ra hai hào từ túi, dụ dỗ: “Nếu con đi gọi ba về, mẹ cho con hai hào này.”

Mạnh Kế Nghiệp ngẩng đầu nhìn tờ hai hào trong tay mẹ, có vẻ hơi dao động, nhưng chưa đủ hấp dẫn lắm. Bình thường mẹ cho tiền tiêu vặt cũng toàn một hai hào, chẳng cần chạy đi chạy lại gì cả.

Cậu bé đảo mắt, bắt đầu mặc cả: “Con muốn năm hào.”

“Con—!” Lý Mai tức điên, nhưng cũng chẳng làm gì được.

“Được được được, năm hào, mau đi gọi ba về đi.” Bà ta mất kiên nhẫn nói.

“Đây là mẹ nói đấy nhé, năm hào. Nếu con gọi ba về mà mẹ không đưa tiền, con sẽ nằm lăn ra đất khóc luôn đấy.” Mạnh Kế Nghiệp ngẩng đầu lên, đắc ý nói.

Lý Mai bị thằng con làm cho tức cười, vỗ nhẹ lên đầu nó: “Nhóc con ranh mãnh, còn biết tính toán với mẹ nữa cơ đấy. Ba con về thì mẹ đưa ngay năm hào, được chưa?”

Mạnh Kế Nghiệp lúc này mới phủi phủi bụi trên mông, hí hửng chạy ra ngoài. Chạy một chuyến mà đổi lấy năm hào, cậu thấy cũng đáng.

Lý Mai bảo Mạnh Kế Nghiệp đi gọi Mạnh Quân, tất nhiên là có lý do của bà ta – bà muốn ở lại để tìm hiểu xem Mạnh Nhược lấy đâu ra số tiền này.

Sau khi Mạnh Kế Nghiệp đi khỏi, Lý Mai khách sáo rót cho Mạnh Nhược một cốc nước.

Rót xong, bà bắt đầu dò hỏi: “Tiểu Nhược à, sao con trả tiền nhanh vậy?”

Mạnh Nhược hỏi ngược lại: “Con trả tiền nhanh không tốt sao?”

Trong lòng, Lý Mai nghĩ: Tất nhiên là không tốt rồi, trả nhanh như vậy thì lấy đâu ra lãi nữa!

Bề ngoài, bà ta vẫn cười cười: “Không phải, dì chỉ tò mò sao con lại có tiền nhanh như thế thôi.”

Mạnh Nhược giả vờ ngơ ngác: “Hả?”

Cô cố ý không tiếp lời, khiến Lý Mai tức đến nghiến răng, nhưng vẫn phải tươi cười tìm cách khác để khai thác thông tin.

“Dì cứ nghĩ ít nhất con cũng phải mất một năm mới trả hết chứ, ai ngờ con lại trả nhanh như vậy.”

Nói xong, Lý Mai dò xét: “Tiền này... chắc là sạch sẽ chứ? Không có vấn đề gì chứ?”

Mạnh Nhược vừa định “hả” thêm một tiếng để lấp liếm, thì Mạnh Kế Nghiệp đã dẫn Mạnh Quân về, cuộc trò chuyện bị cắt ngang.

Vừa vào cửa, Mạnh Kế Nghiệp đã chạy ngay đến trước mặt Lý Mai, chìa tay ra: “Năm hào!”

Lý Mai nghĩ thầm: Nhanh quá đi mất, mình còn chưa moi được thông tin gì.

Bà lấy từ trong túi ra năm hào, vỗ vào tay cậu bé, dặn: “Ra ngoài chơi đi, ba mẹ với chị có chuyện của người lớn cần bàn.”

Mạnh Kế Nghiệp chẳng hứng thú gì với chuyện của người lớn, bèn lắc mông ngồi xuống đất tiếp tục chơi bi.

“Tiểu Nhược, ta nghe Kế Nghiệp nói con đến trả tiền, là trả một trăm tệ tiền lãi phải không?” Mạnh Quân lên tiếng, giọng điệu và nội dung chẳng khác gì lời của Lý Mai.

Mạnh Nhược lắc đầu, lúc này mới lấy từ trong ngực ra một xấp tiền được bọc trong giấy viết thư.

Lý Mai lập tức nhìn chằm chằm vào độ dày của xấp tiền, nhìn qua quả thật có đến mấy ngàn tệ.

“Ba nghìn tiền gốc, cộng với một trăm tiền lãi, tổng cộng ba nghìn một trăm tệ.” Mạnh Nhược nói.

Mạnh Quân nghe xong cũng sửng sốt: “Ba nghìn một trăm tệ?”

“Con không tiêu số tiền con vay à?” ông hỏi, câu hỏi y hệt như của Lý Mai.

Quả nhiên, không phải một nhà thì không chung lối nói chuyện.

Mạnh Nhược không muốn trả lời câu hỏi này. Cô không muốn để họ biết chuyện mình bày quầy hàng, càng không muốn họ biết về mức lương của Du Triệt khi làm giám đốc nhà máy.

“Ba, tờ giấy vay nợ con viết lúc trước vẫn còn chứ?” Mạnh Nhược hỏi.

“Còn.” Mạnh Quân vô thức trả lời.

Không biết có phải vẫn còn ngạc nhiên vì Mạnh Nhược trả cả tiền gốc lẫn lãi hay không, mà sau khi trả lời, ông không hề đứng dậy vào phòng lấy giấy nợ.

“Ba, con có ba nghìn một trăm tệ ở đây, chúng ta một tay giao tiền, một tay nhận giấy nợ.” Mạnh Nhược lại nói, như muốn nhắc Mạnh Quân đi lấy giấy nợ.

Nhưng câu này vừa dứt, sắc mặt Mạnh Quân lập tức không vui.

“Lời này của con là sao? Chúng ta là cha con, cần gì phải làm như người ngoài thế chứ? Còn phải một tay giao tiền, một tay lấy giấy nợ nữa? Con đã trả tiền, chẳng lẽ cha còn không đưa giấy nợ cho con?”

Mạnh Nhược vô tội nhìn Mạnh Quân, không nói gì.

Trong lòng cô lạnh lùng cười: Lúc vay tiền thì bắt con trả lãi, bắt con viết giấy nợ, còn phải điểm chỉ. Đến lúc con đòi giấy nợ, chỉ nói một câu “một tay giao tiền, một tay nhận giấy” thì lại không vui, bắt đầu giở giọng cha dạy dỗ con rồi.

Cô cố tình như vậy. Dù sao giữa cô và Mạnh Quân cũng chẳng còn mấy tình cảm cha con, thay vì giả bộ thân thiết, chi bằng đối xử như người dưng cho đỡ mệt.

Thấy cô không nói một lời để xoa dịu không khí, Mạnh Quân càng tức giận hơn.

ông đập chùm chìa khóa lên bàn, ra lệnh cho Lý Mai: “Đi lấy giấy nợ cho nó, ở trong ngăn kéo có khóa ấy.”

Lý Mai cầm lấy chìa khóa, đi vào phòng.

Mạnh Quân dựa vào ghế, cố tình quay đầu sang một bên, làm ra vẻ giận dỗi không thèm nhìn Mạnh Nhược.

Mạnh Nhược lại chẳng thèm để ý, chỉ yên lặng ngồi đó như chẳng có chuyện gì.

Rất nhanh sau đó, Lý Mai cầm tờ giấy nợ ra.

Thấy giấy nợ, Mạnh Nhược liền đẩy xấp tiền được gói trong giấy viết thư đến trước mặt Mạnh Quân.

“Ba, ba đếm lại đi, tổng cộng ba mươi mốt tờ, ba nghìn một trăm tệ.”

Mạnh Quân cầm lấy tiền, mở lớp giấy bọc ra, Lý Mai nhìn thoáng qua, quả nhiên là toàn tờ tiền mệnh giá một trăm.

Mạnh Quân bắt đầu đếm, đếm đi đếm lại hai lần để xác nhận đúng ba mươi mốt tờ, sau đó lại từng tờ từng tờ sờ nắn, như thể sợ có tờ nào là tiền giả.

Cuối cùng, Mạnh Nhược nhìn không nổi nữa, nói: “Ba, con vừa rút số tiền này từ ngân hàng hôm nay, ba cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”

Mạnh Quân vừa định nói gì đó.

Mạnh Nhược đã chặn trước: “Thôi, ba cứ kiểm tra từng tờ đi, dù sao mấy chuyện giao dịch tiền bạc thế này, cứ kiểm tra rõ ràng trước mặt vẫn hơn, tránh sau này lại lằng nhằng không giải quyết được.”

Lời cô rõ ràng có ý mỉa mai.

Mạnh Quân nghe xong càng không vui.

“Ba sợ con đưa tiền giả cho ba chắc? ba chỉ sợ con không cẩn thận nhận nhầm tiền giả thôi...” Nói đến đây, chính ông cũng thấy gượng gạo, chẳng buồn nói tiếp nữa.

ông im lặng, tiếp tục cẩn thận kiểm tra từng tờ tiền.

Ba mươi mốt tờ tiền, ông mất gần một tiếng đồng hồ để kiểm tra từng tờ một.

Đến mức Mạnh Nhược cũng bắt đầu hết kiên nhẫn.

Cuối cùng, sau khi kiểm tra xong tờ cuối cùng, cô nói ngay: “Ba, tiền không có vấn đề gì chứ? Giấy nợ có thể đưa cho con chưa?”

Mạnh Quân cất tiền vào túi, rồi mới lấy tờ giấy nợ từ tay Lý Mai đưa cho cô.

Nhưng trước khi đưa, ông vẫn không quên tỏ thái độ bề trên mà giáo huấn: “Con dạo này sao chẳng còn chút tình cảm nào thế? Đối xử với cha ruột mà cứ như người ngoài vậy.”

Mạnh Nhược: ???

“Con xem con đối xử với cha con thế nào đi?” Mạnh Quân giận dỗi nói thêm.

Được thôi, con không có tình cảm, cha mới có tình cảm đúng không?

Con có phải nên cung kính thờ phụng cha thì cha mới vui lòng không?

Mạnh Nhược thầm mỉa mai trong lòng.

Sau khi nhận lại giấy nợ, Lý Mai lại tìm cách dò hỏi xem cô lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.

Nhưng Mạnh Nhược không đợi Lý Mai mở miệng, liền đứng dậy, duỗi người một chút vì ngồi lâu khiến lưng có chút ê ẩm, đồng thời ngáp một cái rồi nói: “Cũng muộn rồi, ba, con về ngủ trước đây.”

Nói xong, không để Lý Mai kịp lên tiếng giữ lại, cô xoay người rời đi.

“Ấy—”

Lý Mai vừa kêu một tiếng, Mạnh Nhược đã ra khỏi cửa.

Lý Mai lập tức không vui, lặp lại câu nói vừa nãy của Mạnh Quân: “Lão Mạnh, ông nói đúng, con bé này thực sự chẳng còn chút tình cảm nào nữa.”

Mạnh Quân lúc này chỉ mải nghĩ đến việc nhét tiền vào ngăn kéo, ngày mai còn phải đến hợp tác xã gửi vào sổ tiết kiệm, không có tâm trí để ý đến bà ta.

Lý Mai vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tiến gần Mạnh Quân, tò mò hỏi: “Lão Mạnh, ông nói xem, con bé lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Đừng đánh giá cao nó quá, chắc chắn là số tiền nó vay tôi mà chưa tiêu thôi.” Mạnh Quân thờ ơ nói: “Một con nhóc như nó, trong thời gian ngắn thế này thì lấy đâu ra từng ấy tiền?”

Không biết có phải là trực giác của phụ nữ hay không, nhưng Lý Mai cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như Mạnh Quân nói. Thế nhưng, bà ta cũng không biết nên tìm ai để xác minh.

Đều do con bé Mạnh Nhược này chuồn nhanh quá! Bà ta nghĩ thầm.

Mạnh Nhược bước ra khỏi nhà họ Mạnh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Du Triệt đang đứng dưới ánh đèn đường chờ cô.

Ánh mắt cô lóe lên một tia vui mừng – anh đến đón cô sao?

Vừa nhìn thấy Du Triệt, mọi khó chịu trong lòng cô khi ở nhà họ Mạnh lập tức tan biến không còn dấu vết.

Bỗng dưng, cô dừng bước, thân hình hoàn toàn ẩn trong bóng tối của cầu thang.

Du Triệt đứng dưới ánh đèn đường, thoạt nhìn chẳng khác gì một ngôi sao tỏa sáng trên sân khấu ở thế giới của cô. Bờ vai rộng, vòng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, từng đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sâu sắc.

Tiếc là bên người không có điện thoại hay máy ảnh, nếu không cô nhất định phải ghi lại khoảnh khắc này.

Sống cùng Du Triệt bấy lâu, khuôn mặt đẹp trai của anh ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt cô, khiến tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô bị nâng cao không ít.

Nhưng ngay giây phút này, cảnh tượng trước mắt thực sự đẹp đến mức có thể lên trang bìa tạp chí.

Hãy thử tưởng tượng—một ngọn đèn đường cũ kỹ đầy phong vị của thời đại, một chàng trai cao ráo, tuấn tú đứng dưới ánh đèn, cúi đầu nhìn vào màn đêm tĩnh lặng, tựa như đang chờ đợi một người con gái mà có lẽ sẽ không bao giờ đến.

Hình ảnh ấy mang theo nét cô độc, đầy chất điện ảnh, khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn một nhịp.

Cảnh tượng này đẹp quá, Mạnh Nhược không nỡ phá vỡ nó. Cô lặng lẽ đứng yên thưởng thức thêm một phút, rồi mới từ trong bóng tối bước ra.

Lối vào cầu thang không có đèn, là một điểm mù trong tầm nhìn, vì vậy Du Triệt không hề biết rằng cô đã đứng đó ngắm anh bao lâu.

Tất nhiên, anh cũng không biết cô vừa tưởng tượng đủ thứ chuyện trong đầu.

Khi anh quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Nhược xuất hiện trong tầm mắt, nụ cười của anh tự nhiên nở ra với cô.