Trịnh Uyển hoàn toàn không biết Uông Văn Châu đang tính chuyện chia tay cô, trong đầu cô lúc này chỉ có sự không cam lòng. Không cam lòng vì Du Triệt—một miếng bánh lớn như vậy—lại bị Mạnh Nhược cướp mất! “Em chỉ tiện miệng hỏi thôi. Trịnh Uyển giả vờ thờ ơ. Sau đó, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Giám đốc nhà máy điện tử bây giờ là Du Triệt sao? “Đúng. Uông Văn Châu đáp gọn lỏn. Nhận được câu trả lời chắc chắn, Trịnh Uyển lập tức kích động: “Sao có thể là Du Triệt?! Anh ta chỉ là một nhân viên quèn mà! Sao có thể làm giám đốc?! Cô có nghe nói về vụ giám đốc cũ bỏ trốn, vì chuyện đó lan truyền khắp thành phố Phong Châu. Nhưng cô không hề biết Du Triệt được bổ nhiệm thay thế! Uông Văn Châu có chút bực mình, nhưng vẫn miễn cưỡng giải thích: “Lúc Vương Hoa Nhân chạy mất, lãnh đạo cấp trên không tìm được người thay thế. Thế là họp toàn thể nhân viên, tuyên bố ai dám ký cam kết trong ba năm vực dậy nhà máy thì sẽ làm giám đốc. “Du Triệt đứng ra nhận, thế nên bây giờ cậu ta là giám đốc. Trịnh Uyển nghe xong, tức giận đến mức giọng cũng cao hơn: “Chuyện tốt như vậy, sao anh không nhận đi?! Uông Văn Châu giật mình, bóp mạnh phanh xe, chân chống xuống đất, quay đầu lại nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Chuyện tốt?! Trịnh Uyển, em có biết gì về nội tình không mà nói đây là chuyện tốt? Anh ta lắc đầu cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường: “Đúng là đàn bà con gái, tóc dài nhưng não ngắn. “Nếu đây thực sự là cơ hội tốt, em nghĩ họ còn tổ chức họp toàn công ty để tìm người à? Đám lãnh đạo cấp trên đã vơ vét sạch từ lâu rồi! “Bây giờ, nhà máy điện tử là một cục nợ khổng lồ, ai cũng muốn đẩy ra xa, nó đang gánh khoản nợ hơn một triệu tệ đấy! Trong ba năm phải trả hết, em nghĩ em làm được không? “Chưa kể còn phải duy trì hoạt động, trả lương cho hàng trăm công nhân! Nếu là em, em có làm được không? Trịnh Uyển bị chặn họng, không biết phản bác thế nào. Nghe cũng có lý… Uông Văn Châu tiếp tục đạp xe, giọng điệu đầy đắc ý: “Người làm việc phải có tầm nhìn xa, biết tính toán. “Sao anh không nhận chức? Vì anh biết cái ghế đó không dễ ngồi! Hơn nữa, anh biết rõ rằng chức giám đốc này chỉ là ‘kẻ gánh nợ thay’ mà thôi. “Vương Hoa Nhân chạy mất, để lại đống nợ hơn một triệu, ai sẽ chịu trách nhiệm? Chắc chắn không phải bí thư, cũng không phải phó giám đốc—vậy thì chỉ có thể là giám đốc mới. “Cái chức này, chỉ có thằng ngu mới nhận! Nghe xong, Trịnh Uyển càng thấy Uông Văn Châu nói đúng. Cô chuyển suy nghĩ, hỏi tiếp: “Vậy tại sao Du Triệt lại nhận? Uông Văn Châu cười nhạo: “cậu ta à? Ngu thôi. Quá tham vọng, bị danh xưng ‘giám đốc’ làm mờ mắt. Thì ra là vậy… Kiếp trước, khi cô quen Du Triệt thông qua Tần Lâm, anh đã có chút thành tựu, vì vậy cô không biết gì về giai đoạn khởi nghiệp của anh. Nếu cái chức giám đốc này rủi ro lớn như vậy, thì cô cũng chẳng cần phải ghen tị với Mạnh Nhược nữa. Cô không còn để ý đến Du Triệt, mà chuyển chủ đề, bắt đầu nói về chuyện làm ăn kiếm tiền. Lúc này, hai người đã về đến khu tập thể. Cô vừa xuống xe, vừa hỏi với vẻ bí ẩn: “Văn Châu, anh có muốn kiếm thật nhiều tiền không? Uông Văn Châu cười hớn hở: “Em hỏi gì ngớ ngẩn vậy? Ai mà không muốn giàu chứ? Ai mà không muốn sống sung sướng? Nghe vậy, Trịnh Uyển thầm vui mừng. Muốn kiếm tiền là tốt rồi! Trong đầu cô, có vô số cách kiếm tiền nhanh chóng! Chơi chứng khoán và mua nhà chính là hai con đường nhanh nhất để làm giàu. Thị trường chứng khoán năm 1992, 1993 và sau đó là bất động sản đều tăng trưởng gấp nhiều lần. “Anh có biết về chứng khoán không? – Trịnh Uyển hỏi. “Biết chứ, năm nay anh đọc báo thấy nhiều tin về thị trường chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến. Khắp nơi, người dân mang vali đầy tiền, thức trắng đêm đi tàu đến Thượng Hải chỉ để tranh giành một tờ giấy đăng ký mua cổ phiếu. Không đợi Trịnh Uyển khuyên mình đầu tư, Uông Văn Châu liền nói: “Nhưng rồi sao? Một tờ đăng ký mua cổ phiếu ở Thượng Hải giá 100 tệ, anh còn chẳng có nổi 100 tệ trong túi. Đến 100 tệ còn không có thì đừng nói đến chuyện mua nhà. “Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc buôn bán nhỏ, trước tiên tích lũy vốn, sau đó mới đầu tư chứng khoán và bất động sản. – Trịnh Uyển không chịu bỏ cuộc. “Buôn bán nhỏ cũng cần vốn, chẳng may lỗ thì anh chỉ còn nước uống gió Tây Bắc mà sống à? – Uông Văn Châu không đồng tình. “Lùi một bước mà nói, tạm thời không bàn chuyện lời lỗ, vậy em định bán gì? Bán ở đâu? Đã nghĩ kỹ chưa? Lần này, Trịnh Uyển bị hỏi đến mức ngẩn người. Cô thực sự chưa nghĩ đến điều đó. Đời trước, cô cũng chưa từng buôn bán, chỉ nghe người ta kể rằng nhiều người khởi nghiệp bằng cách bán hàng rong và kiếm được rất nhiều tiền. “Đừng có mơ cao quá, ngay cả một công việc còn tìm không ra thì đừng nói đến chuyện kinh doanh làm giàu. – Uông Văn Châu châm chọc không chút nể nang. Câu nói này làm Trịnh Uyển đỏ bừng mặt, nhưng không phải vì xấu hổ mà vì tức giận. Cô là người đã sống lại một đời, có lòng tốt chỉ cho Uông Văn Châu con đường làm giàu, vậy mà anh ta chẳng biết điều, còn chế nhạo cô. ... Dạo gần đây, sau bữa tối, La Lệ Bình luôn vội vàng về nhà để xem náo nhiệt. Mà đúng là có chuyện để xem thật. Kể từ lần Hoàng Thu Nga làm ầm lên lần trước, La Thành Tài đã kiềm chế được vài ngày, ngày nào cũng tan làm là về nhà ngay. La Lệ Bình vừa về nhà, Mạnh Nhược dọn dẹp xong bếp thì chuẩn bị đi rửa mặt. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Mạnh Nhược mở cửa, nhìn thấy hai người đứng trước cửa thì sững người. Người phụ nữ trước mặt tỏ ra vô cùng nhiệt tình: “Em gái, là chị đây. Mạnh Nhược suy nghĩ một lúc mới nhận ra đó là Trần Quý Lan. Bên cạnh Trần Quý Lan là một người đàn ông trung niên, nhìn tuổi tác có lẽ là chồng chị ta. Nhận ra họ, trong lòng Mạnh Nhược liền dâng lên một dấu hỏi lớn: Trần Quý Lan làm sao biết địa chỉ nhà cô? Cô nhớ rất rõ, trước đây khi nói chuyện với Trần Quý Lan, cô chỉ nhắc đến việc mình làm ở nhà máy thực phẩm, tuyệt nhiên chưa bao giờ tiết lộ địa chỉ nhà. Chỉ có một khả năng—Trần Quý Lan có cách để dò ra địa chỉ của người khác chỉ bằng tên và nơi làm việc. Người này có chút bản lĩnh đấy. “Chị Trần à. – Mạnh Nhược mỉm cười lịch sự. – “Chị đến có chuyện gì không? Nếu tự nhiên đến chơi thì chẳng ai mang theo nhiều đồ như vậy. Mạnh Nhược liếc nhìn túi đồ trên tay họ, càng chắc chắn rằng Trần Quý Lan có việc muốn nhờ cô. Nghĩ tới mối quan hệ giữa mình và Trần Quý Lan, cô lập tức đoán ra chuyện này có liên quan đến căn nhà ở thôn Phong Tây. Quả nhiên. Chỉ một lát sau, Trần Quý Lan đã không giấu được nữa, vội vàng nói ra ý đồ của mình. “Là thế này, đồng chí Du, căn nhà ở thôn Phong Tây mà hai vợ chồng em mua đó, chị và chồng chị thật sự rất hối hận. Chị vẫn rất thích căn nhà đó. “Chị là người thích sự yên tĩnh, khu vực đó vắng vẻ, cảnh quan xung quanh lại đẹp, tầm nhìn rộng lớn. Nghĩ tới nghĩ lui, chị vẫn muốn về đó dưỡng già sau khi nghỉ hưu. Chồng chị cũng có cùng suy nghĩ. “Thế nên, hai vợ chồng chị muốn mua lại căn nhà đó. “Nói thật, lúc trước chị mua căn nhà này từ dân trong thôn với giá 10.000 tệ, nhưng vì kẹt tiền nên mới phải bán rẻ cho em 7.000 tệ. Nói đến đây, Trần Quý Lan bỗng cười đầy ẩn ý: “Vợ em đúng là giỏi trả giá, chị mua giá gốc 10.000, vậy mà cô ấy ép xuống còn 7.000. Nếu không phải vì cần tiền gấp, thì có cho vàng chị cũng chẳng bán với giá đó đâu. “Đồng chí Du, vợ chồng chị thực sự rất thích căn nhà đó, nên chúng ta bàn bạc một chút nhé. Hai vợ chồng chị quyết định trả gấp đôi, 14.000 tệ để mua lại căn nhà. Em xem, coi như giúp hai ông bà già bọn chị một việc, có được không? Nghe vậy, trong lòng Mạnh Nhược cười nhạt. Trần Quý Lan chắc chắn có mối quan hệ trong chính quyền, bằng không, sao có thể dễ dàng tra ra địa chỉ nhà cô chỉ dựa vào tên và nơi làm việc? Quan trọng hơn, thời điểm chị ta đến tìm cô lại quá trùng hợp—chính vào ngày Bí thư Lương mới nhậm chức. Điều này nói lên điều gì? Nói lên rằng Trần Quý Lan đã biết thông tin về kế hoạch phát triển mạnh mẽ của Bí thư Lương đối với khu vực thôn Phong Tây! Ngôi nhà ở thôn Phong Tây sắp tăng giá, hơn nữa là tăng mạnh. Chính vì vậy, Trần Quý Lan mới cuống cuồng tìm đến Mạnh Nhược, mong muốn mua lại căn nhà. Vừa mở miệng đã đưa ra mức giá gấp đôi—14.000 tệ. Điều này không chỉ thể hiện chị ta muốn dùng giá cao để thuyết phục họ, mà còn chứng minh giá trị thực của căn nhà này chắc chắn không chỉ có 14.000 tệ. Còn bịa ra đủ lý do nghe rất đường hoàng, nào là nhà đang cần tiền gấp, nào là thích sự yên tĩnh, muốn về đó dưỡng già. Nếu Trần Quý Lan thật sự thích yên tĩnh thì có vô số lựa chọn. Thành phố bây giờ chưa phát triển, khắp nơi đều là đất nông nghiệp, chị ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để xây nhà thì đâu có khó. Vậy tại sao chị ta lại cứ khăng khăng đòi mua lại căn nhà ở thôn Phong Tây? Người ngoài nhìn vào là hiểu ngay—chị ta muốn nhân cơ hội kiếm lời. Thế nhưng, điều mà Trần Quý Lan không ngờ tới chính là phản ứng của Du Triệt. Anh ta thẳng thắn nói: “Căn nhà này là do vợ tôi bỏ tiền ra mua, bán hay không, cô ấy mới là người quyết định. Cả Trần Quý Lan lẫn chồng chị ta đều sững người. Trong suy nghĩ của họ, những chuyện lớn như mua bán nhà cửa chắc chắn phải do đàn ông trong nhà quyết định. Lúc trước, đúng là Mạnh Nhược đứng ra lo liệu toàn bộ quá trình mua nhà, nhưng họ nghĩ rằng chẳng qua là Du Triệt bận việc nên mới để vợ ra mặt, giống như trường hợp của Trần Quý Lan mà thôi. Thế nên, ngay từ đầu Trần Quý Lan đã không hề nói chuyện với Mạnh Nhược, mà chỉ chăm chăm trao đổi với Du Triệt. Không ngờ, người nắm quyền quyết định thực sự lại chính là Mạnh Nhược. Hơn nữa, Du Triệt còn không ngại tuyên bố thẳng thừng trước mặt người ngoài, hoàn toàn không lo lắng chuyện bị chê cười vì để vợ quyết định thay mình. Nhận ra điều này, Trần Quý Lan hơi lúng túng, cười gượng: “Ai quyết định cũng như nhau cả thôi. Nói rồi, chị ta quay sang Mạnh Nhược, nở nụ cười cầu cạnh: “Em gái, em thấy giá gấp đôi như thế có thể cân nhắc bán lại cho chị được không? Mạnh Nhược không chút do dự, mỉm cười lắc đầu: “Không bán. Thực tế, những gì Mạnh Nhược đoán về tình huống của Trần Quý Lan gần như hoàn toàn chính xác. Chị ta biết trước thông tin về dự án sắp khởi động ở thôn Phong Tây, nên mới vội vàng muốn mua nhà tại đó. Lúc sau, lại gấp gáp bán đi, cũng vì nghe tin dự án phát triển thôn Phong Tây bị hoãn lại do thay đổi nhân sự cấp cao trong chính quyền thành phố Phong Châu. Tân bí thư thành phố có quan điểm trái ngược với người tiền nhiệm, nên nhiều khả năng dự án ở thôn Phong Tây sẽ bị hủy bỏ. Người dân trong thôn từng xây nhà chỉ với 5.000 tệ, nếu dự án không được triển khai, căn nhà đó cũng chỉ đáng giá khoảng 5.000 tệ. Trần Quý Lan sợ tin tức này lộ ra, khiến giá nhà sụt giảm mạnh, nên đã vội vàng bán lại với giá 7.000 tệ để cắt lỗ. Thế nhưng, mới đây bí thư Lương đã chính thức nhậm chức.