Sau khi thêm măng đông vào, món gỏi rau được khách hàng cực kỳ yêu thích. Nhiều người mua hôm trước, hôm sau lại quay lại, chủ yếu vì thích vị giòn của măng trong món gỏi. “Cô bé à, măng này ngon thật đấy, giòn mà lại mềm, nhà bác ai cũng thích, cháu để cho bác thêm chút măng nhé? Một bà cô nhiệt tình nói. La Lệ Bình cười gượng từ chối: “Bác ơi, măng trộn chung với rau rồi, cháu cũng không thể lựa riêng ra được, gắp được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu thôi ạ. Thế là, món gỏi rau có thêm măng bắt đầu bán chạy hơn cả đồ kho. Nhưng măng đông mà La Lệ Bình đào chỉ có mười mấy cân, Mạnh Nhược đã chia thành bốn phần để dùng dần. Đến ngày cuối cùng khi hết măng, nhiều khách quay lại thấy gỏi không còn măng thì lập tức hỏi ngay: “Cô bé, hôm nay gỏi rau không có măng à? La Lệ Bình đành tìm đại một cái cớ: “Xin lỗi bác, hôm nay cháu không mua được măng ạ. “Mấy hôm nữa có măng lại không? Không có măng thì món này mất ngon hẳn. Một vị khách khác tiếc nuối nói. “Có chứ, có chứ! La Lệ Bình vội vàng gật đầu. Tối hôm đó, sau khi bán xong hàng, cô kể chuyện này với Mạnh Nhược. “Chị Mạnh, măng đông được yêu thích quá, không có nó thì món gỏi bán chậm hẳn. Dù cuối cùng gỏi vẫn bán hết, nhưng rõ ràng không được ưa chuộng như khi có măng. “Hay là cuối tuần em đi đào thêm chút nữa? Cô đề nghị. “Được thôi. Mạnh Nhược gật đầu, “Vậy cuối tuần chị trông quầy, em đi đào măng. La Lệ Bình lập tức hào hứng gật đầu đồng ý. Doanh số đã ổn định, Mạnh Nhược bắt đầu tính toán cách giảm chi phí nguyên liệu. Mấy ngày nay, lượng hàng bán ra mỗi ngày gần như cố định: ba mươi cân đồ kho và ba mươi mấy cân gỏi rau, cơ bản đến giờ cao điểm buổi chiều là gần hết. Doanh thu mỗi ngày gần 200 đồng, Mạnh Nhược nhận ba phần, khoảng hơn 60 đồng. Nhập hàng ba mươi cân mỗi ngày, đối với các tiểu thương bán vịt thì không phải con số nhỏ, bọn họ cũng xem như khách hàng lớn. Rau củ vốn đã rẻ, khó có thể giảm chi phí thêm. Nhưng vịt kho thì vẫn còn cách. Trước đó, cô đã ép giá cổ vịt xuống còn 8 hào, còn chân, cánh và đầu vịt có giá thị trường là 2 đồng. Vì lấy số lượng lớn, cô mặc cả xuống còn 1 đồng 9. Trước đây khi mua 30 cân hàng, Mạnh Nhược đã bảo La Lệ Bình dò hỏi xem có thể giảm thêm 2 hào không. Đừng tưởng 2 hào là ít, nhưng tính theo 30 cân, mỗi ngày cũng tiết kiệm được 5-6 đồng, một tháng cộng lại sẽ là gần 200 đồng. La Lệ Bình cũng đã thử hỏi, nhưng chủ tiệm không chịu giảm giá. Nghe xong, Mạnh Nhược trầm ngâm suy nghĩ. Cái giá này chắc chắn có thể giảm nữa, chỉ là ông chủ kia thấy bọn họ là con gái nên dễ qua mặt. Thêm nữa, ông ta nghĩ họ không tìm được nguồn hàng nào khác, nên mới tỏ ra có ưu thế. Cô quyết định cuối tuần sẽ đích thân đến chợ nông sản để thương lượng giá. Tối thứ Bảy, Mạnh Nhược bàn với La Lệ Bình: “Sáng Chủ Nhật chị đi chợ cùng em, vừa mua nguyên liệu vừa trả giá với chủ hàng. Bên kia, Du Triệt cũng âm thầm dò hỏi La Lệ Bình về vị trí khu rừng tre nơi cô đào măng mấy hôm trước. Chỗ đó là rừng hoang, không có chủ, nên ai muốn đào cũng được. Hôm qua, khi Mạnh Nhược và La Lệ Bình bàn về chuyện măng đông, Du Triệt cũng nghe được đôi chút. La Lệ Bình dự định sáng sẽ cùng Mạnh Nhược bán hàng, rồi chiều mới đi đào măng. Nhưng Du Triệt lại muốn cho Mạnh Nhược một bất ngờ. Anh giả vờ nói mình đi làm thêm ở nhà máy điện tử, nhưng thực ra lại lén mang theo bao tải và cuốc, đạp xe thẳng đến rừng trúc. Vừa đạp xe, Du Triệt vừa nở nụ cười không giấu nổi niềm vui, như thể không phải đang đi đào măng mà là đi đón dâu vậy. Trong khi đó, Mạnh Nhược và La Lệ Bình đạp xe ba bánh đến chợ nông sản, ghé vào sạp bán vịt quen thuộc. Vừa thấy hai người, ông chủ liền vui vẻ chào đón: “Tiểu La, đến rồi à? Hôm nay vẫn lấy 30 cân chứ? Mạnh Nhược liếc nhìn La Lệ Bình một cái, rồi đáp: “Đúng vậy, bác ơi, vẫn 30 cân vịt như hôm qua. Trong lúc ông chủ đang cân hàng, Mạnh Nhược tranh thủ trả giá: “Bác xem, ngày nào bọn cháu cũng lấy 30 cân, bác có thể giảm thêm chút nữa không? Ông chủ lắc đầu cười: “Cô bé à, giá này bác bán cho các cháu là lời rất ít rồi, giảm nữa thì bác lỗ mất. “Bọn cháu cũng chỉ cần giảm chút thôi mà, cổ vịt giảm thêm một hào, cánh, chân và đầu vịt giảm hai hào nữa thôi. Nhưng ông chủ vẫn kiên quyết không đồng ý: “Cô bé, bác nói thật đấy, cánh vịt giá nhập là 1 đồng 8, bác chỉ lời các cháu một hào thôi. Cổ vịt bán 8 hào, đúng giá nhập luôn. 30 cân hàng, bác cũng chỉ lời tầm 2-3 đồng thôi. “Nếu không tin, các cháu có thể đi hỏi chỗ khác, đảm bảo giá còn cao hơn bác đấy. Mạnh Nhược kỳ kèo cả buổi mà không ép giá xuống được, ông chủ này quả thật rất cứng rắn. Trên đường về, La Lệ Bình an ủi: “Xem ra ông ta không chịu giảm giá đâu, hay là thôi đi. Nhưng Mạnh Nhược không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cô tin chắc rằng chỉ cần chịu khó tìm, nhất định sẽ kiếm được nguồn hàng rẻ hơn. Ông chủ kia nói không có lời? Nực cười! Trên đời này làm gì có ai bán hàng mà không kiếm lời? Nếu thật sự không kiếm được đồng nào thì đã chẳng buôn bán nữa rồi! Về đến nhà, hai người lập tức bắt tay vào sơ chế nguyên liệu và nấu nước sốt. Mùi hương cay nồng nhanh chóng lan tỏa khắp căn bếp, khiến Chu Kiều Mai dưới lầu cũng không cưỡng lại được mà mò lên. Dạo gần đây, hễ ngửi thấy mùi quen thuộc là chị lại đợi thêm một lát rồi lên nhà Mạnh Nhược, thế nào cũng được ăn món ngon. Nghe tiếng gõ cửa, Mạnh Nhược không cần nhìn cũng biết là ai. “Chắc chắn là chị Chu rồi, để em ra mở cửa. Đúng như dự đoán, Chu Kiều Mai bước vào, trên tay cầm một cái bát lớn. Dạo này cứ cách một ngày chị lại lên một lần, thỉnh thoảng còn mang theo chút quà. Vì Mạnh Nhược bán cho chị giá vốn, chưa kể tiền than củi, nên chị cũng không muốn chỉ nhận mà không đáp lễ. Hôm nay, chị mang theo một túi khoai lang chiên quê nhà, khoai được cắt lát mỏng, chiên vàng giòn, có chút vị ngọt rất ngon. “Chị Chu, hôm nay chị đến sớm đó nha. Vịt kho còn phải chờ tầm một tiếng nữa mới xong. Chu Kiều Mai cười xua tay: “Chị cố tình đến sớm mà, vào tám chuyện với mấy đứa một lát, ở nhà cũng chẳng có gì làm. Lúc này, gỏi rau đã trộn xong, vịt cũng chỉ cần đun cho thấm gia vị là được, nên ba người vừa nhâm nhi khoai lang chiên vừa trò chuyện. Nhắc đến chuyện ép giá vịt hồi sáng, Mạnh Nhược bực bội kể lại. Chu Kiều Mai nghe xong liền cười: “Đúng lúc ghê! Nếu em muốn tìm nguồn hàng vịt, chị có thể giới thiệu cho em một chỗ. Mạnh Nhược lập tức phấn khích, cô đã đoán trước rằng một người hay tin tức như chị Chu chắc chắn có cách. Chu Kiều Mai nói tiếp: “Bà con bên nhà chị làm mối buôn vịt đấy. Để chị giúp em hỏi thử xem có thể lấy giá gốc không. Mắt Mạnh Nhược sáng lên: “Giá gốc luôn ạ? Tốt quá! “Vậy khi nào em muốn đến xem hàng? Chu Kiều Mai hỏi. “Ngay bây giờ luôn đi chị! Cuối tuần em rảnh, nếu người ta cũng tiện thì chị dẫn em đến xem nhé? “Dễ thôi, buôn bán mà, lúc nào cũng có mặt ở cửa hàng cả. “Chỗ đó có xa không chị? Nếu xa thì để em lấy xe đạp. “Cũng hơi xa đấy, nên đi xe đạp thì hơn. Bếp nấu cũng không có gì phức tạp, chỉ cần có người trông lửa là được, nên Mạnh Nhược để La Lệ Bình ở nhà trông giúp. “Lệ Bình, chị đi một lát, em để ý nồi vịt giùm chị nhé. “Chị cứ yên tâm đi. Thế là, Chu Kiều Mai dẫn Mạnh Nhược đến cửa hàng vịt của người quen. Nhờ có chị giới thiệu, việc thương lượng giá cả vô cùng suôn sẻ. Vì đây là cửa hàng bán sỉ, bình thường khách mua toàn từ trăm cân trở lên, nên 30 cân/ngày của Mạnh Nhược không tính là nhiều. Nhưng nhờ có mối quan hệ, cuối cùng hai bên chốt giá: Cổ vịt: 7 hào một cân Cánh, chân, đầu vịt: 1 đồng 7 một cân Thành công ép giá xuống, Mạnh Nhược vui vẻ vô cùng. Trước khi rời đi, cô còn hỏi thêm: “Bác ơi, ngoài vịt ra, bác có biết chỗ nào bán rau giá tốt không? Cháu cần mua mấy loại phổ biến như khoai tây, củ sen, rong biển, nấm hương ấy ạ. Cô muốn gom hàng một chỗ, vì khu chợ này và chợ cũ không cùng hướng, bắt La Lệ Bình chạy đi chạy lại mỗi ngày thì quá vất vả. Ông chủ suy nghĩ một lúc rồi chỉ sang cửa hàng gần đó: “Nhà bác chỉ bán vịt, nhưng bên kia chuyên bán sỉ rau củ. Cháu cứ qua nói là người nhà bác giới thiệu, sẽ được giá tốt. Mạnh Nhược tìm đến cửa hàng rau củ và thật sự đã thương lượng thành công, giúp giá rau rẻ hơn một chút so với trước đây La Lệ Bình mua. Thật ra, rau củ vốn đã có giá thấp, không thể giảm thêm nhiều. Mà chuyến đi hôm nay mục đích chính là tìm nguồn vịt rẻ hơn, rau rẻ hơn vài hào cũng xem như có thêm chút lợi nhuận. Sau khi chốt giá vịt và rau, Mạnh Nhược lại chú ý đến chiếc xe ba gác trước cửa tiệm vịt. “Bác ơi, xe ba gác này để làm gì vậy? Cô hỏi. “Dùng để giao hàng. Ông chủ thản nhiên đáp. “Mấy khách quen không tiện đến lấy, tôi sẽ cho nhân viên chở tới. Mạnh Nhược lập tức sáng mắt: “Bác có thể giao hàng cho cháu không? Sáng sớm khoảng năm giờ ấy. Cô nhanh chóng bổ sung: “Nhà cháu ngay trên lầu chị Chu, không xa đâu ạ. Cháu làm vịt kho, ngon lắm, lần sau sẽ mang biếu bác một ít. Ban đầu, ông chủ không định đồng ý, vì xe ba gác chỉ giao hàng cho khách lớn. Nhưng nghe đến món vịt kho, ông lại có chút động lòng. Ông vốn không hút thuốc, không rượu chè, cũng không có thú vui gì đặc biệt, nhưng dạo gần đây lại mê mẩn món vịt kho cay của một quán ven đường. Nhất là cổ vịt và chân vịt, nhai vừa giòn vừa cay, càng ăn càng nghiện. “Cháu bán hàng ở đâu vậy? Ông tò mò hỏi. Mạnh Nhược gật đầu, rồi kể ra vài địa điểm bán hàng quen thuộc. Ông chủ lập tức phấn khởi: “Có phải quầy của cô bé mặt tròn, da hơi ngăm không? “Dạ đúng. Mạnh Nhược mỉm cười. “Cháu nấu, còn Lệ Bình đi bán. Ban ngày cháu bận đi làm rồi. Ông chủ vừa nghe xong thì thay đổi thái độ ngay lập tức: “Trời ơi, dạo này tôi mê cái món cổ vịt của cháu lắm! Vừa tê vừa cay, ăn quá đã! Nhiều khi rảnh rỗi, tôi cứ ngồi đó nhấm nháp từng miếng một. “Hôm kia tôi đến muộn, cổ vịt bán hết sạch. Một ngày không ăn, miệng cứ thấy thiếu thiếu! Mạnh Nhược cười tươi: “Nếu bác có thể giúp cháu giao hàng, cổ vịt cháu để dành cho bác mỗi ngày! Ông chủ vỗ đùi đánh bốp: “Chuyện nhỏ! Giao hàng thì có gì đâu mà khó! Thế là, nhờ món cổ vịt, cô đã thành công thương lượng luôn khoản vận chuyển. “Bác ăn vịt kho của cháu, cháu sẽ tính giá vốn cho bác. “Ai lại tính toán mấy cái lặt vặt này. Ông chủ hào sảng nói, “Cháu cứ yên tâm, tôi sẽ lo liệu. Mỗi ngày tôi sẽ sắp sẵn hàng cho cháu, còn thêm ít cổ vịt và chân vịt coi như hỗ trợ tiền than củi với gia vị. Quả nhiên, ông chủ này cũng là người sòng phẳng, chẳng muốn tính toán từng chút một. Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, Mạnh Nhược và Chu Kiều Mai đạp xe trở về. Trên đường đi, chị Chu không khỏi trêu chọc: “Nhóc à, nhìn em dáng vẻ thanh thoát như tiên nữ, ai mà ngờ miệng lưỡi lại lợi hại thế. Vừa biết nấu ăn ngon, vừa giỏi làm ăn. Mạnh Nhược chỉ cười bẽn lẽn, không phủ nhận. Cũng là vì cuộc sống bắt buộc thôi. Nếu có thể, ai chẳng muốn sống như một nàng tiên, không lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền, chỉ cần đi mua sắm, nhâm nhi trà chiều là đủ. Nhưng không phải ai cũng có số sướng như vậy. Về đến nhà, vịt kho cũng vừa chín. Cổ vịt, cánh vịt, chân vịt được vớt ra, hơi nóng còn bốc nghi ngút. Mạnh Nhược quay sang nói với Chu Kiều Mai: “Chị Chu, hôm nay thật sự cảm ơn chị. Nếu không nhờ chị giới thiệu, em đâu thể kiếm được nguồn hàng tốt như vậy. Mấy món này coi như em mời chị ăn nhé. Chu Kiều Mai cười, khách sáo vài câu nhưng cuối cùng cũng vui vẻ nhận lấy. Sau khi chị về, Mạnh Nhược mới có thời gian kể lại mọi chuyện cho La Lệ Bình. Nghe xong, La Lệ Bình không khỏi cảm kích. Từ chuyện giúp cô đuổi cái bà nhiều chuyện, đến chuyện sáng tạo ra món gỏi rau, rồi giờ còn lo liệu để giảm chi phí nguyên liệu, tất cả đều do Mạnh Nhược bỏ công sức. Cô cảm thấy mình không thể cứ mãi nhận lợi ích mà không có sự công bằng. Thế là cô nói: “Chị Mạnh, em nghĩ để công bằng hơn, chúng ta chia đôi lợi nhuận đi. Mạnh Nhược thoáng sửng sốt. La Lệ Bình nghiêm túc liệt kê từng điểm: “chị giúp em giải quyết mấy bà lắm chuyện, nghĩ ra món ăn mới, giúp tăng doanh số bán hàng. Rồi giờ còn tự đi tìm nguồn hàng rẻ hơn, tất cả đều do chị lo. Nhưng chị chỉ lấy 30%, trong khi em chỉ cần đi bán hàng mà lại được tận 70%. “Quan trọng nhất là, tối nào chị cũng nấu thịt cho em ăn! “Nếu cứ giữ mức chia cũ, chị thiệt thòi quá. Để công bằng hơn, từ nay mình chia đôi nhé! Nghe những lời chân thành của La Lệ Bình, Mạnh Nhược thực sự cảm động. Cô hiểu rất rõ, để vịt kho bán chạy như bây giờ, công thức chính là yếu tố quan trọng nhất. Lúc đầu, khi đề nghị chia ba-bảy, cô cũng sợ nếu ngay từ đầu mà đòi chia đôi thì La Lệ Bình sẽ không đồng ý. Nên cô chọn mức chia vừa phải trước, rồi khi doanh thu ổn định sẽ tìm cơ hội thương lượng lại. Mấy ngày nay, cô tìm cách giảm chi phí cũng là một cách để từng bước cải thiện tỷ lệ chia lợi nhuận. Nhưng không ngờ, cô chưa kịp nói gì thì chính La Lệ Bình đã đề xuất chia đều. Thật ra, nếu có thương lượng, cô cũng chỉ định chia bốn-sáu. Vì dù công thức quan trọng, nhưng bán hàng cả ngày dưới nắng cũng rất cực. Dù chia năm-năm hay bốn-sáu, thì để tiết kiệm đủ 3000 đồng vẫn mất hai tháng, nên với cô cũng không quan trọng lắm. Mà nếu La Lệ Bình đã chủ động đề xuất chia đôi, cô cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Mạnh Nhược gật đầu đồng ý: “Cảm ơn em, Lệ Bình. Cô nghiêm túc nói, “Từ giờ chị sẽ chịu toàn bộ tiền mua nguyên liệu. La Lệ Bình lập tức lắc đầu: “Chị Mạnh, cứ chia đôi như trước đi. chị chịu hết thì em ngại lắm. Mạnh Nhược vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định, cuối cùng La Lệ Bình đành phải đồng ý. Sau đó, Mạnh Nhược tự nhiên kể về lý do cô cần gấp tiền—cô đang nợ Mạnh Quân 3.000 đồng và mỗi tháng phải trả 100 đồng tiền lãi. Còn chuyện mua nhà ở thôn Phong Tây, cô không nhắc đến, vì cảm thấy chưa cần thiết. “Sao lại có người cha như vậy chứ? La Lệ Bình cau mày khi nghe xong. Nói rồi, cô lại nghĩ đến cha ruột của mình—hình như cũng chẳng tốt đẹp gì. Thế là, cô cũng tâm sự về việc bản thân muốn nhanh chóng kiếm tiền để rời khỏi nhà. Về vấn đề gia đình, hai người đúng là cùng chung cảnh ngộ. Vì đã thẳng thắn giãi bày tâm sự, tình cảm giữa Mạnh Nhược và La Lệ Bình càng thêm sâu sắc. Do mải trò chuyện, họ bị trễ mất một chút thời gian. Khi nâng thùng hàng xuống lầu thì đã gần 11 giờ trưa. Vừa mở cửa, Mạnh Nhược liền đối mặt với Du Triệt—người đang lấm lem đầy bụi đất, trông vô cùng nhếch nhác.