Thấy người đàn ông trung niên sắp bước sang quầy bên cạnh, Mạnh Nhược nhanh tay mở nắp thùng. Ngay lập tức, một luồng hương thơm đậm đà, cay nồng bốc lên, lan tỏa trong không khí. Bây giờ trời đã lạnh, đồ ăn nóng mà để nguội thì hương vị sẽ kém đi, nên cả hai thùng đồ ướp đều được cô đậy kín, giữ cho hương thơm bị khóa lại bên trong. Người đàn ông trung niên ngửi thấy mùi thơm liền nuốt nước miếng mấy cái, sau đó nhìn vào trong thùng: “Thơm thật đấy!” Thấy vậy, La Lệ Bình vội vàng tươi cười chào mời: “chú ơi, không chỉ thơm đâu, ăn vào còn ngon hơn nữa!” “Ở đây có phần thử, chú có thể nếm thử trước ạ.” Mạnh Nhược cũng mỉm cười, đưa tăm tre cho ông. Có lẽ vì thấy việc cho thử món khá mới lạ, người đàn ông trung niên chăm chú nhìn bát thử và tăm tre một lúc lâu. Không chỉ ông ta, mà ngay cả bà chị bán hàng ở quầy bên cũng tò mò, nhón chân ngó sang xem. Người đàn ông cầm tăm xiên một miếng cánh vịt nếm thử. Vừa ăn, ông vừa gật đầu liên tục. “Món này ngon đấy! Cay tê, thơm, lại còn rất đậm vị.” La Lệ Bình vội hỏi: “Vậy chú muốn lấy những món nào ạ? Bên cháu có đầu vịt, cổ vịt, cánh vịt, chân vịt và cả rau trộn nữa.” Nhưng người đàn ông không trả lời ngay, mà bước sang quầy của bà chị bên cạnh. La Lệ Bình lập tức nhíu mày, sốt ruột đến mức giậm chân tại chỗ. Ngược lại, Mạnh Nhược vẫn điềm tĩnh như cũ, không hề có vẻ lo lắng. Nếu người đàn ông chưa từng thử qua món của cô, cô cũng không dám chắc liệu ông có quay lại mua hay không. Nhưng bây giờ ông ta đã nếm thử, cô có đến 70-80% chắc chắn rằng ông ta sẽ quay lại. Thực ra, tâm lý của người đàn ông cũng dễ hiểu. Đơn giản là vì quầy của bà chị kia rẻ hơn một hào, nếu chất lượng món ăn không chênh lệch nhiều thì đương nhiên mua bên đó sẽ có lợi hơn. Lúc vừa đẩy xe qua đây, Mạnh Nhược đã cố tình ngửi thử hương vị từ quầy của bà chị. Cô nhận thấy mùi thơm của đồ ướp rất nhạt, chứng tỏ người bán đã tiết kiệm gia vị và hương liệu. Không có mùi thơm, thì chắc chắn hương vị cũng không thể ngon được! Thấy người đàn ông bước sang, bà chị kia cười đến mức miệng muốn rộng đến tận mang tai. “Anh muốn mua gì? Ở đây món nào cũng rẻ hơn bên kia một hào nhé!” Bà ta hào hứng nói. La Lệ Bình nghe vậy liền nghiến răng tức giận. Vài ngày trước, bà ta cũng dùng chiêu này, không chỉ giành khách của cô mà còn cố tình nhấn mạnh giá rẻ hơn. Khi đó, La Lệ Bình cũng từng nghĩ đến chuyện giảm giá, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm. Bởi vì cô biết vấn đề không nằm ở chỗ giá cao hơn một hào, mà là món ăn của cô không ngon bằng. Nếu cô giảm giá xuống ngang bằng, mà hương vị vẫn kém hơn, thì khách vẫn sẽ chọn quầy kia. Trừ khi cô giảm đến hai hào, nhưng như vậy thì lỗ quá! Không còn cách nào khác, cô mới tìm đến Mạnh Nhược. Dù lúc đó cô cũng không chắc Mạnh Nhược có thể giúp mình giải quyết vấn đề này hay không, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Nếu lần này vẫn không thành công, cô sẽ cắn răng giảm giá thêm hai hào. Nghe bà chị mời chào, người đàn ông trung niên không vội mua ngay, mà hỏi: “Ở đây có thử món không?” Vừa nghe ông ta đòi thử, bà chị lập tức nhăn mặt khó chịu: “Ở đây tôi bán nguyên cái, thử thế nào được?” Người đàn ông nhìn sang thau rau trộn: “Vậy món này thử được chứ?” Bà chị miễn cưỡng dùng kẹp gắp một chút rau trộn cho ông ta. Bà ta chấp nhận cho thử không chỉ để chốt đơn, mà còn để giành thế thượng phong. Nếu có thể kéo được vị khách đầu tiên trong ngày, thì hôm nay cô bé bên kia đừng mong vượt mặt bà ta. Người đàn ông nếm thử rau trộn, lập tức lộ vẻ thất vọng. “Vị không ngon bằng bên kia.” Ông ta lắc đầu. Lúc nãy ông nếm cánh vịt của cô gái trẻ, thấy vừa cay vừa thơm, ăn xong mùi vị vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Còn bây giờ, vừa thử xong món này, ông lại càng thấy món bên kia ngon hơn hẳn. Hương vị ngon hay dở là phải so sánh mới biết được. Nghĩ vậy, ông quyết định quay lại quầy của Mạnh Nhược. Thấy người đàn ông quay lại, Mạnh Nhược vui thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản. “Cần mua gì ạ?” Cô hỏi, rồi lại mở nắp thùng, để hương thơm cay nồng bốc lên một lần nữa. “Cho tôi hai cái cánh vịt, hai cái đầu vịt, hai cái chân vịt.” Người đàn ông nói. La Lệ Bình nhanh tay đóng gói món ăn. Sau đó, ánh mắt người đàn ông dừng lại trên khay cổ vịt. “Cái này là gì?” Ông hỏi. “Cổ vịt ạ, bốn hào một cái.” Mạnh Nhược đáp ngay. “Cổ vịt toàn xương, có gì ngon đâu?” Ông ta ngờ vực. “Ngon lắm đấy ạ,“ Mạnh Nhược cười, lại đưa tăm cho ông. “Ở đây có phần thử, chú có thể nếm thử trước rồi quyết định ạ.” Người đàn ông xiên một miếng cổ vịt ăn thử. “Không ngờ cũng ngon phết! Thịt mềm, còn xương thì thấm gia vị cay nồng, ăn rất đã!” “Thế cho tôi hai cái cổ vịt nữa, nếu ngon thì lần sau tôi lại ghé mua.” La Lệ Bình vui vẻ gói thêm hai cái cổ vịt vào túi. Mạnh Nhược tiếp tục chào mời: “chú ơi, rau trộn bên cháu cũng ngon lắm, chú thử một ít nhé?” “Có thử trước không?” Ông hỏi. “Dĩ nhiên rồi ạ!” Mạnh Nhược cười, dùng kẹp gắp một ít đưa cho ông. Rau trộn vừa giòn vừa thơm, cay tê hấp dẫn. Người đàn ông gật đầu: “Trong này có dầu mè đúng không?” Mạnh Nhược gật đầu: “Dạ đúng ạ. chú mua một ít chứ ạ? Năm hào nửa cân, tám hào một cân.” La Lệ Bình hơi ngạc nhiên khi thấy Mạnh Nhược điều chỉnh cách bán và giá cả, nhưng trước mặt khách hàng, cô không nói gì. “Thơm thế bảo sao không ngon! Một cân thì nhiều quá, thôi lấy nửa cân đi!” La Lệ Bình nhanh chóng cân đủ, rồi nói: “Tổng cộng là bốn đồng bảy hào ạ!” Người đàn ông vui vẻ nhận túi, móc tiền ra trả. ông ta cũng rất sảng khoái, móc ra tờ năm đồng mà không mặc cả, La Lệ Bình liền trả lại ba hào tiền thừa. Khi mua đồ ăn ngoài hàng, điều quan trọng nhất vẫn là hương vị. Chỉ cần món ăn đủ ngon, khách hàng sẽ sẵn sàng trả thêm một hào. Còn nếu không ngon, dù có rẻ đến đâu người ta cũng cảm thấy không đáng, thậm chí sẽ nghĩ: Món này mà cũng bán à? Mình tự làm ở nhà còn hơn! Sau khi người đàn ông rời đi, lần này đến lượt La Lệ Bình được dịp khoe khoang với bà chị bên cạnh. Bà ta tức giận đến mức mặt mày sa sầm. Nhưng dù có giận, bà ta vẫn không chịu thua, tiếp tục rao hàng, vẫn nhấn mạnh vào mức giá rẻ hơn một hào của mình: “Chân vịt bốn hào một cái! Cánh vịt, đầu vịt năm hào một cái! Rau trộn bảy hào một cân!” Thấy dòng người trên phố ngày càng đông, Mạnh Nhược nhanh chóng lên tiếng: “Đồ ướp cay nồng, thơm lừng đây ——” “Đảm bảo ngon! Không ngon không lấy tiền ——” Câu rao hàng này chứa đựng một chút tính toán của cô. Bà chị bên kia cứ nhấn mạnh giá rẻ hơn một hào, vậy cô sẽ dùng câu “Không ngon không lấy tiền” để thu hút sự chú ý. Chắc chắn chỉ riêng chữ “không lấy tiền” thôi cũng đủ khiến nhiều người dừng chân. Quả nhiên, một cặp nam nữ bước tới quầy của cô. “Không ngon không lấy tiền thật không?” Người phụ nữ tò mò hỏi. “Đảm bảo ngon!” Mạnh Nhược mỉm cười, “Ở đây có phần thử, chị có thể nếm trước, thấy ngon thì mua.” Người phụ nữ cầm tăm xiên một miếng cánh vịt, vừa bỏ vào miệng, hương vị cay nồng đậm đà lập tức bùng nổ. “Đúng là ngon thật!” Cô gật đầu khen ngợi. Mạnh Nhược mở nắp thùng, hương thơm từ các món ướp bốc lên càng đậm đà hơn. “Vừa hay trưa nay em lười nấu cơm, hay là mình mua ít đồ ướp về ăn đi?” Cô quay sang hỏi người đàn ông đi cùng. “Để anh thử xem sao.” Người đàn ông nói rồi dùng tăm xiên một miếng cổ vịt. Vừa ăn, anh vừa gật đầu: “Cổ vịt cũng ngon đấy!” Cuối cùng, họ mua bốn cái cổ vịt, hai cái cánh vịt, bốn cái chân vịt và một cân rau trộn, tổng cộng bốn đồng tám hào. Chỉ trong chốc lát mà đã bán được gần mười đồng, La Lệ Bình lập tức tràn đầy hứng khởi. Sau khi có đơn hàng đầu tiên, những giao dịch tiếp theo cũng suôn sẻ hơn. Người ghé quầy mỗi lúc một đông. Vì lượng khách quá lớn, Mạnh Nhược quyết định mở hết nắp thùng ra, để hương thơm đậm đà lan tỏa khắp nơi. Trong số khách hàng, có cả những người từng mua trước đây. Những vị khách cũ nếm thử món mới của Mạnh Nhược liền ngạc nhiên: “Sao hôm nay tự nhiên ngon hẳn vậy?” La Lệ Bình cười nói: “Đổi công thức rồi, đổi công thức rồi!” “Tôi bảo mà! Hương vị khác hẳn luôn! Cái cay này chuẩn chỉnh ghê, cho tôi mấy đồng đồ ướp đi!” Sau lượt khách này, lại thu về hơn hai mươi đồng nữa. Mạnh Nhược nhìn vào thùng, phát hiện cổ vịt bán chạy nhất. Đúng là cổ vịt mãi đỉnh! Bây giờ ít hoạt động giải trí, chứ đến thời đại nhà nhà có TV, vừa xem phim vừa gặm cổ vịt thì còn gì sánh bằng. La Lệ Bình sờ túi tiền, trong lòng không giấu nổi niềm vui. Mới bán được một lúc mà đã thu về ba mươi đồng rồi! Số tiền này bằng cả ngày buôn bán trước kia của cô! Cô cảm thấy hôm nay bán chạy như vậy là nhờ món đồ ướp. Vì đồ ướp giá cao, chỉ cần bán vài món là đã thu về mấy đồng. Trước đây vì hương vị không ngon nên rất khó bán. Nhìn sang quầy của bà chị, tuy vẫn có vài khách tò mò ghé qua vì giá rẻ, nhưng họ đều hỏi: “Có thử món không?” Mỗi lần nghe câu này, bà chị đều tỏ thái độ khó chịu, miễn cưỡng cho thử rau trộn. Nhưng bất kể ai ăn thử xong cũng đều thất vọng, sau đó lại quay về mua bên Mạnh Nhược. Kết quả, từ đầu đến giờ, quầy của bà chị chỉ bán được đúng một đơn – nửa cân rau trộn. Nhìn thấy những khách hàng mà mình từng giành giật nay lại bị cướp mất, bà ta không cam tâm. Nhưng dù có muốn tranh giành thế nào cũng không thể đấu lại. Cuối cùng, bà ta đành đẩy xe rời đi, định chuyển đến địa điểm khác. Thấy vậy, La Lệ Bình đắc ý cười lớn. Cô kéo tay áo Mạnh Nhược, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, bà ta tức quá bỏ đi rồi!” Nhưng Mạnh Nhược cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. “Cũng đi thôi!” Cô nói. La Lệ Bình khó hiểu: “Đi đâu cơ?” Mạnh Nhược cười: “Bà ta từng làm khó em thế nào, giờ mình cứ làm y vậy với bà ta!” Tất nhiên, làm khó bà ta chỉ là một phần. Quan trọng hơn, Mạnh Nhược muốn giành lại những điểm bán hàng mà La Lệ Bình từng gây dựng. Chỉ cần bà chị kia dám đến đó, họ sẽ bám theo, khiến bà ta không bán được gì. La Lệ Bình lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa. Đúng rồi! Chuyện này còn chưa xong đâu! Trước kia bà ta theo em đến đâu là giành khách đến đó, giờ đến lượt em làm thế với bà ta!