“Cuối tuần em dẫn anh đi xem nhà nhé. Dù là ở nông thôn, nhưng thực ra đạp xe một chút là tới, không xa đâu. Hơn nữa, nhà cũng khá rộng, tính cả sân thì khoảng ba trăm mét vuông đấy.

“Bảy ngàn có thể không phải là mức giá quá rẻ, nhưng cũng không đắt. Em nghe người dân địa phương nói, chủ cũ xây căn nhà này tốn hơn năm ngàn.

“Bảy ngàn? Du Triệt nghe thấy con số này thì khựng lại, lập tức nhớ đến chuyện tối qua Mạnh Nhược đến nhà cha cô.

“Em có đủ tiền sao? Anh hỏi.

Mạnh Nhược lắc đầu: “Không đủ, trong sổ tiết kiệm của em chỉ có bốn ngàn, nên em vay ba ngàn từ ba em.

Cô không nói về khoản lãi một trăm mỗi tháng, sợ khiến anh cảm thấy áp lực.

Nhà là do cô quyết định mua, giấy tờ cũng đứng tên cô, vậy nên chuyện trả nợ cũng nên là trách nhiệm của cô.

Du Triệt nhìn cô, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi khâm phục quyết tâm và hành động dứt khoát của cô.

Những năm gần đây, chính sách nhà ở trong nước đang dần thay đổi. Với tốc độ phát triển kinh tế nhanh chóng và quá trình đô thị hóa ngày càng gia tăng, việc nhà ở trở thành hàng hóa là xu hướng tất yếu.

Những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến đã và đang thúc đẩy mạnh mẽ thị trường nhà ở thương mại. Mặc dù thành phố Phong hiện tại chưa có dấu hiệu gì rõ rệt, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ theo kịp xu thế chung.

Quan sát sự phát triển của nhiều quốc gia tiên tiến, có thể thấy rằng, khi nền kinh tế phát triển nhanh chóng, giá cả và giá nhà đất tăng cao là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, nhà cửa nên mua càng sớm càng tốt.

Chỉ là… hiện tại trong tay anh không có tiền. Nếu có, anh chắc chắn cũng sẽ mua một căn nhà.

Vậy mà trong lúc anh còn đang suy nghĩ về chuyện này, Mạnh Nhược đã trực tiếp ra tay, dùng bảy ngàn để mua nhà.

“Nhà ở thôn Phong Tây sao? Anh hỏi.

Mạnh Nhược gật đầu.

“Anh cũng biết một chút về thôn Phong Tây, thực sự không xa. Du Triệt gật gù. “Hơn nữa, một khi thành phố phát triển và mở rộng, những khu vực hiện tại trông có vẻ hẻo lánh, sau này biết đâu lại trở thành khu trung tâm sầm uất.

Nghe vậy, đôi mắt Mạnh Nhược sáng rỡ, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao anh biết điều đó?

Cô có được kiến thức này là nhờ vào việc xuyên vào sách, nhưng Du Triệt vốn là người của thế giới này, tại sao lại có suy nghĩ như vậy?

“Khi nghỉ trưa ở nhà máy, anh thường đọc báo. Không chỉ báo địa phương, mà cả báo của những khu vực khác anh cũng đọc. Anh giải thích bằng giọng trầm thấp. “Muốn kinh tế phát triển, thì đô thị hóa chắc chắn phải đi trước.

“Hồi học đại học, có một người bạn từng cho anh xem ảnh chụp các thành phố nước ngoài. Ở đó toàn là những tòa nhà cao tầng san sát nhau. anh tin rằng tương lai chúng ta cũng sẽ phát triển như vậy.”

“Oh—”

Mạnh Nhược khẽ gật đầu. Cô hiểu ra rằng Du Triệt thực ra cũng không biết tương lai thôn Phong Tây sẽ thay đổi thế nào. Anh chỉ tin rằng toàn bộ thành phố Phong Châu sẽ phát triển, kéo theo cả những khu vực xung quanh.

“Anh nghĩ như vậy là rất đúng đấy.” Mạnh Nhược đồng tình, “Hiện tại Phong Châu còn nhỏ lắm, số dân cư sống ở khu trung tâm cũng chẳng nhiều. Phần lớn mọi người vẫn đang sống ở nông thôn.”

“Nhưng khi kinh tế phát triển, người ta sẽ nhận ra rằng, thay vì vất vả trồng trọt cả năm trời, thu nhập chẳng bằng đi làm thuê vài tháng trong thành phố. Vì mưu sinh, họ sẽ đổ về thành phố ngày càng nhiều.”

Mạnh Nhược dùng những lời lẽ đơn giản để phác họa sự phát triển của công nghiệp và đô thị trong tương lai.

“Đó mới chỉ là một khía cạnh thôi. Khi kinh tế đi lên, nông nghiệp cũng sẽ ngày càng hiện đại hóa. Ngày trước, cày một mẫu ruộng cần hai người làm cả ngày trời, nhưng nếu dùng máy móc thì có khi chỉ mất một ngày đã làm xong hơn chục mẫu.”

...

Có lẽ chính tư duy hiện đại của Du Triệt đã khiến Mạnh Nhược cảm thấy đồng điệu. Cô càng nói càng hăng, đến mức quên mất thời gian.

Khi nhận ra, cô phát hiện Du Triệt đang ngây người, như thể bị cuốn vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Mạnh Nhược vội im bặt, thầm nghĩ: “Không biết mình nói nhiều như vậy có làm thay đổi cuộc đời anh ấy không nhỉ?”

Trong phim, cô thường thấy những nhân vật xuyên không chỉ cần nói một câu là có thể làm thay đổi số phận của nhân vật chính, khiến họ đi theo con đường hoàn toàn khác.

Có một thuật ngữ riêng để mô tả hiện tượng này—hiệu ứng cánh bướm.

Những lời của cô chẳng khác nào một cỗ máy xuyên không, đưa anh ta nhảy vọt đến ba mươi năm sau, cho anh ta nhìn thấy nền công nghiệp và đô thị tương lai.

Điều đó khiến Du Triệt hoàn toàn sững sờ, không thể bình tĩnh lại.

Nếu như trước đây, viễn cảnh tương lai trong suy nghĩ của anh còn mơ hồ, thì giờ đây, những gì Mạnh Nhược nói giống như một bức tranh rõ nét, chân thực đến mức cứ như thể cô đã tận mắt chứng kiến tất cả.

“Cái này… cũng là do em đọc được trên báo sao?” Du Triệt ngạc nhiên hỏi.

Mạnh Nhược sững lại, ngay lập tức cảm thấy hối hận. Đều do cô lỡ đà, nói hăng quá quên cả kiểm soát.

Cô gượng cười, bắt đầu bịa chuyện: “Thật ra là em đọc trong một cuốn sách của bạn em. Cuốn sách đó mô tả rất chi tiết về sự phát triển đô thị và công nghiệp ở nước ngoài.”

Dù sao cũng không hẳn là nói dối. Những năm 90, các nước phát triển đã đi trước rất xa trong lĩnh vực này.

“Cuốn sách đó tên là gì? Em có thể hỏi bạn em mượn lại không? Anh rất muốn đọc thử.” Đôi mắt đen của Du Triệt ánh lên vẻ háo hức.

Mạnh Nhược tiếp tục chém gió: “Thật ra cuốn sách đó cũng không phải của bạn em, mà là bạn em đi mượn của người khác. Sách lại toàn tiếng Anh, mà cũng lâu rồi, em chẳng nhớ tên nữa.”

“Vậy à...” Du Triệt có vẻ tiếc nuối.

“Ăn thịt đi, không là nguội hết bây giờ!” Cô nhanh chóng đổi chủ đề.

Cô không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa. Cô sợ càng nói nhiều, càng dễ để lộ sơ hở.

Du Triệt gật đầu, gắp một miếng thịt kho béo ngậy, không hỏi thêm nữa.

Hai ngày sau, Mạnh Nhược cũng chính thức nhận được giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.

Khoảnh khắc cầm tờ giấy trên tay, cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Cô vui đến mức ôm chặt lấy giấy chứng nhận, hôn tới tấp. Ba trăm mét vuông nhà rộng rãi, bây giờ hoàn toàn thuộc về cô!

Cuối tuần, ngay sau bữa sáng, Mạnh Nhược liền dẫn Du Triệt đi xem nhà mới.

Hai người đạp xe song song, hướng về thôn Phong Tây.

Nửa tiếng sau, họ dừng lại trước một căn nhà gạch đỏ.

“Chính là chỗ này!” Mạnh Nhược nói, rồi lấy chìa khóa từ túi ra, mở cửa.

“Cùng vào xem đi!” Cô quay đầu cười rạng rỡ, dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ hơn.

“Bước vào cửa là một gian phòng khách rộng rãi.”

“Tầng một chỉ có một gian kho nhỏ.”

“Đây là sân nhà, rộng lắm nhé, sau này có thể trồng rau ở đây.”

“Đây là bếp, còn đây là cái giếng cũ do chủ nhà trước đào sẵn.”

...

Mạnh Nhược đứng dưới ánh nắng, hào hứng giới thiệu từng góc nhà. Trông cô lúc này chẳng khác nào một chú bướm rực rỡ giữa trời hè.

Cánh bướm khẽ lay động, từng cử chỉ đều cuốn hút ánh nhìn của Du Triệt.

Hôm nay trời đẹp, Du Triệt hơi nheo mắt, giơ tay che nắng, ngước lên nhìn mặt trời chói chang trên cao. Nhưng so với nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mặt trời dường như cũng trở nên lu mờ.

Về phần sửa sang lại căn nhà, Mạnh Nhược đã có dự định riêng. Từ trong ra ngoài, các bức tường vẫn giữ nguyên lớp gạch đỏ lồi lõm, trông cực kỳ thô sơ.

Sàn nhà tầng một và tầng hai cũng chỉ là nền xi măng, không bằng phẳng, chỗ cao chỗ thấp.

Sau khi trả nợ xong ba nghìn tệ, cô dự định sẽ thuê một thợ xây đến trát lại toàn bộ tường trong ngoài. Nếu còn dư tiền, cô sẽ xây thêm một tầng nữa.

Sau này, khi khu này giải tỏa, diện tích càng lớn, tiền đền bù càng cao!

Đứng trước cánh cổng, Mạnh Nhược nhìn con đường đất gồ ghề trước mặt mà chẳng hề lo lắng. Bởi cô biết, không lâu nữa, nơi đây sẽ được làm đường bê tông rộng rãi.

Sau khi tham quan nhà mới, trời cũng đã gần trưa.

Thôn Phong Tây khá xa chỗ làm của họ, nếu đạp xe thì phải đi sớm hơn ít nhất hai mươi phút so với bình thường. Vì vậy, cả hai quyết định tạm thời vẫn ở nhà thuê, chưa vội chuyển đến.

Căn hộ hiện tại họ đang thuê nằm trong khu tập thể của nhà máy điện tử, rất gần nơi làm việc của Du Triệt, cũng không xa xưởng thực phẩm của Mạnh Nhược.

Các căn hộ trong khu này được phép cho thuê nội bộ giữa nhân viên trong nhà máy. Dãy chung cư này mới xây vài năm trước, ban đầu được phân cho các lãnh đạo cấp cao. Nhưng có người có nhà riêng đẹp hơn, nên không ở mà đem cho thuê. Du Triệt may mắn thuê được đúng lúc.

Khu tập thể của nhà máy điện khí Phong Châu cộng lại có đến hơn vạn công nhân, nhưng số lượng nhà ở thì lại không nhiều. Vì vậy, chế độ phân nhà thường có những tiêu chuẩn cụ thể, dựa trên chức vụ, thâm niên công tác và hoàn cảnh gia đình.

Trước đây, Du Triệt cũng từng đăng ký xin một suất nhà trong khu tập thể, nhưng vì thâm niên chưa đủ, nên không được xét duyệt. Giờ anh đã lên chức giám đốc xưởng, có lẽ khi mọi thứ ổn định, anh sẽ được phân nhà. Đến lúc đó, họ sẽ không cần phải thuê nhà nữa.

“Muộn rồi, hay là ăn trưa ngoài quán luôn đi, đỡ mất công nấu nướng.” Du Triệt đề nghị.

Mạnh Nhược gật đầu đồng ý.

“Em muốn ăn gì? Hôm nay anh mời.” Du Triệt mỉm cười nhìn cô, “Coi như chúc mừng em tậu được nhà mới.”

Mạnh Nhược suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ăn miến xào đi, lâu rồi em không ăn món đó.”

Hai người đạp xe về phía quán miến xào, nhưng giữa đường, Du Triệt bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc giữa dòng người.

“Đó chẳng phải là người nhà em sao?” Anh dừng xe, quay sang hỏi.

Mạnh Nhược cũng dừng lại, nhìn theo hướng ánh mắt anh.

Trịnh Uyển? Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai?

Thấy hai người họ có vẻ rất thân mật, cô không cần đoán cũng biết đó chắc chắn là bạn trai của Trịnh Uyển.

Chưa kịp hỏi, Du Triệt đã lên tiếng trước: “Hình như người đàn ông bên cạnh cô ấy là đồng nghiệp trong nhà máy của anh.”

“Vậy à? Ai thế?” Mạnh Nhược tò mò hỏi.

“Uông Văn Châu.”

Mạnh Nhược đột nhiên biến sắc.

Uông Văn Châu?!

Chẳng phải đây chính là tên tra nam (gã đàn ông tồi tệ) trong cốt truyện gốc hay sao?

Theo nguyên tác, ban đầu Uông Văn Châu nhắm vào Trịnh Uyển, nhưng lúc đó Mạnh Nhược – phiên bản nữ phụ điêu ngoa lại cố tình tranh giành với cô ấy.

Cuối cùng, khi giành được Uông Văn Châu, nữ phụ mới phát hiện ra gã này là kẻ cặn bã, chuyên lừa tình phụ nữ. Khi đã chán rồi thì lập tức đá phăng không thương tiếc.

Sau khi nhận ra bộ mặt thật của Uông Văn Châu, nữ phụ muốn chia tay, nhưng gã không chịu bỏ cuộc, bởi vì gã vẫn chưa đạt được mục đích cuối cùng là lên giường với cô ta.

Về sau, Uông Văn Châu thậm chí còn đến nhà máy thực phẩm nơi nữ phụ làm việc để quấy rối, khiến cô mất cả việc làm.

Nhưng từ khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, Mạnh Nhược đã kết hôn và thoát khỏi nhà họ Mạnh, hoàn toàn tránh xa mạch truyện chính.

Cô mải tập trung thăng tiến trong sự nghiệp, mua nhà cửa, đến mức gần như quên luôn sự tồn tại của Uông Văn Châu.

Vậy mà giờ đây, Trịnh Uyển lại đang yêu gã này.

Mạnh Nhược suy nghĩ một lát rồi quyết định nhắc nhở cô ấy.

Trong nguyên tác, Trịnh Uyển là một cô gái hiền lành, lương thiện, cô không đành lòng nhìn người như vậy bị gã tra nam lừa dối.

“Anh chờ em ở đây, em qua đó chào một tiếng.”

Nói xong, cô dựng xe dựa vào một gốc cây, rồi nhanh chóng chạy về phía Trịnh Uyển.

“Trịnh Uyển!”

Nghe có người gọi, Trịnh Uyển dừng bước, quay đầu lại thì thấy Mạnh Nhược. Trong mắt cô ta hiện lên vẻ bất ngờ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Cô ta nhớ đến chuyện lần trước bị từ chối cho ở nhờ, trong lòng vẫn còn giận.

Cô ta lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Mạnh Nhược không để ý đến giọng điệu xa cách của cô ta, bởi vì cô đang tập trung quan sát Uông Văn Châu.

Trịnh Uyển cắn môi, trong lòng thầm nghĩ: Cô ta có chuyện gì để nói với mình chứ?

Thấy Trịnh Uyển do dự, Mạnh Nhược không nói thêm lời nào, lập tức nắm lấy tay cô ấy, kéo vào một góc khuất.

Đến nơi, Trịnh Uyển hất tay cô ra, không vui nói: “Có gì thì nói nhanh lên.”

“dì Lý thật sự đuổi cô ra khỏi nhà sao?” Mạnh Nhược hỏi.

Từ lần trước ở nhà họ Mạnh, cô đã thắc mắc rồi. Lý Mai trong nguyên tác là người cực kỳ bao bọc con gái, sao có thể đuổi cô ta ra ngoài chứ?

“Chứ còn gì nữa,“ Trịnh Uyển lạnh giọng nói, “Chẳng lẽ cô tưởng tôi chỉ đùa thôi sao?”

Mạnh Nhược cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong nguyên tác, Trịnh Uyển được mô tả là dịu dàng, chăm chỉ, chịu thương chịu khó. Vậy mà bây giờ, cô ta nói chuyện sắc bén, đầy công kích.

“Người đàn ông vừa đi cùng cô là Uông Văn Châu, đúng không?” Mạnh Nhược hỏi.

“Ừ, thì sao?”

“Hắn ta không phải người tốt, cô đừng tiếp xúc với hắn quá nhiều.”

Trịnh Uyển nhíu mày, không vui khi nghe Mạnh Nhược chê bai bạn trai của mình.

Người ta nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã“. Nếu Mạnh Nhược chê Uông Văn Châu không ra gì, chẳng phải cũng đang mỉa mai cô ta sao?

“Sao cô lại nói năng xúc phạm người khác như thế?” Trịnh Uyển tức giận nói.

“Tôi không có ý xúc phạm,“ Mạnh Nhược bình tĩnh giải thích, “Ý tôi là, hắn không đáng tin, nếu cô không tin, có thể đi tìm hiểu xem.”

Trịnh Uyển trừng mắt nhìn Mạnh Nhược, bỗng dưng nói một câu khiến cô sững sờ:

“Tất cả là tại cô.”

Mạnh Nhược: “???”

Uông Văn Châu là kẻ cặn bã thì liên quan gì đến cô?

Rất nhanh sau đó, Trịnh Uyển đã giải thích:

“Nếu lần trước cô chịu cho tôi ở nhờ, tôi đâu phải rơi vào tình cảnh này mà phải sống chung với Uông Văn Châu!”

Mạnh Nhược: “...”

Cái này... có liên quan gì đến nhau sao?

Nhưng trong đầu Trịnh Uyển, hai chuyện này lại có mối liên hệ tất yếu.

Nếu ngày đó, Mạnh Nhược chịu giúp đỡ, thì cô ta sẽ không phải ở nhờ nhà Uông Văn Châu, và mọi chuyện cũng không đi đến nước này.

Mạnh Nhược thở dài. Cảm giác này chẳng khác nào đang khuyên nhủ một đứa bạn “não tàn” đừng yêu một thằng tra nam.

“Nếu cô vẫn chưa hiểu, thì để tôi nói thẳng luôn: Uông Văn Châu là một kẻ lừa đảo tình cảm. Vì chính bản thân cô, hãy tránh xa hắn ta ra.”

Thấy Trịnh Uyển vẫn không có phản ứng gì, Mạnh Nhược thở dài lần nữa:

“Tôi nói đến mức này rồi, tin hay không tùy cô.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Trịnh Uyển nhìn theo bóng lưng cô, căm giận nghiến răng nói:

“Đừng có giả bộ quan tâm tôi. Nếu không phải cô cướp Du Triệt, thì người cưới anh ấy đã là tôi rồi!”

Bước chân Mạnh Nhược khựng lại, cô ngạc nhiên quay đầu hỏi:

“Cô nói gì? Tôi cướp Du Triệt? Nếu không có tôi, thì anh ấy đã là chồng cô?”

Mạnh Nhược bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Giây tiếp theo, cô không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Trịnh Uyển—cô ta đã trọng sinh?!