Trần Quý Lan muốn bán căn nhà này với giá một vạn, nhưng Mạnh Nhược không định mua với giá đó.

“Chị Trần, để em nói cho chị nghe thêm một chuyện mà em biết nhé. Mạnh Nhược mỉm cười.

Nghe vậy, trong lòng Trần Quý Lan bỗng chột dạ. Chị ta không biết Mạnh Nhược định nói gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng, sau câu này, cô ta chắc chắn sẽ tiếp tục ép giá.

Quả nhiên, điều Mạnh Nhược nói ra lại chính là điều chị ta không muốn nghe nhất.

“Chị Trần, căn nhà này xây hết sáu ngàn. Theo lẽ thường, một người bình thường mua lại cũng không trả quá bảy ngàn, vậy mà chị lại bỏ ra hẳn một vạn.

“Tại sao lại thế? Mạnh Nhược cười cười, rồi tiếp tục: “Em nghe dân làng ở thôn Phong Tây nói rằng, chủ cũ của căn nhà này vốn không định bán, vì đây là nhà họ xây để ở. Vậy nên khi chị tìm đến hỏi mua, họ không có ý định bán.

“Nhưng mà, chị cứ khăng khăng muốn mua, thế là giá cứ thế tăng lên, từ sáu ngàn dần dần bị đẩy lên một vạn.

“Vậy tại sao chị lại chịu bỏ ra tận một vạn để mua một căn nhà chỉ đáng sáu ngàn? Mạnh Nhược khẽ nhướng mày, rồi tự trả lời: “Rõ ràng là trong chuyện này có lợi nhuận.

“Bởi vì chị đã biết trước thôn Phong Tây sẽ được đưa vào quy hoạch phát triển.

Vừa nghe câu này, sắc mặt Trần Quý Lan lập tức trắng bệch.

chị ta hoàn toàn chết tâm, nhưng đồng thời lại vô cùng tò mò và thắc mắc: Mạnh Nhược làm thế nào mà biết được chuyện này?

Và điều khiến chị ta không hiểu nhất là, nếu Mạnh Nhược đã biết dự án phát triển thôn Phong Tây sắp bị hủy bỏ, vậy tại sao cô ấy vẫn muốn mua căn nhà này?

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu chị ta: Không lẽ cô ta định mua với giá sáu ngàn?

Nếu cô ta thực sự ra giá sáu ngàn, thì khỏi cần nói gì thêm, thà để căn nhà này nằm đó còn hơn, chị ta nhất định không bán!

Mạnh Nhược không để ý đến sắc mặt khó coi của Trần Quý Lan, tiếp tục nói:

“Em cũng biết chính quyền hiện tại đã không còn ý định phát triển thôn Phong Tây nữa.

“Bảy ngàn. Cô thản nhiên nói ra mức giá của mình. “Em mua căn nhà này với giá bảy ngàn.

Đây là con số mà Mạnh Nhược đã tính toán kỹ lưỡng. Nếu ngay lập tức đè giá xuống còn sáu ngàn, có thể sẽ khiến Trần Quý Lan nổi giận và từ chối bán.

Mục tiêu của cô là mua được căn nhà với giá tốt, chứ không phải chọc giận người bán đến mức họ lật bàn bỏ đi.

Vậy nên, cô thêm vào một ngàn.

Đây mới là cách thương lượng hợp lý. Nếu cô đã lật hết bài tẩy, nói ra lý do khiến Trần Quý Lan vội vã bán tháo, thì cô không thể đưa ra mức giá quá cao. Nếu không, chị ta sẽ sinh nghi: Nếu đã biết nơi này không được phát triển nữa, thì tại sao cô ta còn chịu trả giá cao?

Bảy ngàn là một con số rất khéo. Không quá cao để chị ta cảm thấy mình được lợi, nhưng cũng không quá thấp để khiến chị ta tức giận từ chối ngay lập tức.

Nghe mức giá này, trong lòng Trần Quý Lan trầm xuống.

Bảy ngàn? Cô ta cố tình ra giá bảy ngàn?

Nếu cô ta chỉ trả sáu ngàn, thì giống như chị ta đã nghĩ lúc đầu, chắc chắn chị ta sẽ không bán.

Nhưng cô ta lại ra giá bảy ngàn, nhiều hơn sáu ngàn một chút, khiến chị ta rơi vào thế lưỡng lự—nên bán hay không?

Nếu bán, chị ta sẽ lỗ ba ngàn. Nhưng nếu không bán, lỡ sau này giá nhà giảm sâu, đến sáu ngàn còn chẳng có ai mua thì sao?

Thở dài, Trần Quý Lan không khỏi trách chính mình. Là lỗi của mình khi mua nhà từ tay nhà họ Cao mà tỏ ra quá vội vàng, khiến họ nhìn thấu rằng mình nhất định muốn mua, vậy nên họ mới đẩy giá lên cao tận một vạn…

Trần Quý Lan không còn cười nổi nữa, chị ta lạnh mặt hỏi:

“Nếu cô đã biết hết mấy chuyện lòng vòng này, vậy sao còn muốn mua căn nhà này? Không sợ bị mắc kẹt à?

“Chị Trần, chị mua nhà để đầu tư kiếm lời, còn em thì khác. Em mua nhà là để ở. Giờ em và chồng vẫn còn đang thuê nhà, rất bất tiện.

“Em cũng đã bàn bạc với chồng rồi, anh ấy cũng thấy thay vì thuê nhà thì mua một căn nhà sẽ thoải mái hơn. Mạnh Nhược chậm rãi nói, “Hơn nữa, một căn nhà mới xây hết hơn năm ngàn, nếu em mua trực tiếp từ nhà họ Cao, chắc cũng phải trả ít nhất sáu, bảy ngàn. Thế nên em trả chị bảy ngàn, coi như kết giao một người bạn.

Mạnh Nhược nhắc lại chính lời mà Trần Quý Lan vừa nói với cô khi nãy.

Trần Quý Lan sững người, sau đó hỏi lại: “Không phải ban đầu cô bảo nơi này xa, bất tiện cho công việc hai vợ chồng sao?

“Bọn em đều có xe đạp mà, lo gì. Mạnh Nhược cười tươi.

Được thôi, ai cũng không thành thật. chị ta không nói thật, cô cũng chẳng cần nói thật.

Nhìn thấy Mạnh Nhược chẳng hề gấp gáp, còn bình thản cười nói: “Chị Trần, hay là chị bàn bạc lại với chồng chị xem sao?

Nhắc đến chồng, đầu Trần Quý Lan càng đau hơn. Chính chị ta là người kiên quyết đòi mua căn nhà này ngay từ đầu.

Tin đồn về việc thôn Phong Tây sắp được phát triển là do người thân bên nhà mẹ đẻ chị ta tiết lộ.

Vậy nên chị ta mới vội vã kéo chồng đi mua nhà. Khu vực này toàn đất nông nghiệp, nhà cửa ít ỏi, mãi mới tìm được một căn.

Nhưng nhà đó vừa mới xây, chủ nhà vốn định để ở, nên lúc đầu không hề muốn bán.

Sau đó, họ hàng bên mẹ đẻ lại tiết lộ một tin mới: Bí thư thành phố sắp thay người, người lên thay chính là Lương Dũng, người có tư tưởng trái ngược hoàn toàn với người tiền nhiệm.

Nếu đúng là Lương Dũng lên chức, thì dự án phát triển thôn Phong Tây gần như chắc chắn bị gác lại.

Vậy nên chị ta mới lại hối hả tìm cách bán nhà.

Mua vào rồi bán ra, cuối cùng lỗ ba ngàn. Nghĩ lại mà tức muốn chết.

Mua một vạn, giờ bán bảy ngàn, nếu chồng chị ta biết chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn gây chuyện với cô. Nếu đã vậy, thà rằng chị ta tự quyết định luôn còn hơn.

“Không cần đâu. Trần Quý Lan cắn răng, dứt khoát nói: “Bảy ngàn thì bảy ngàn.

“Khi nào cô gom đủ tiền, chúng ta sẽ đến ủy ban thôn Phong Tây làm thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu đất.

Mạnh Nhược gật đầu. Có giấy tờ pháp lý đàng hoàng, sau này dù giá nhà tăng vọt, nhà họ Cao hay nhà họ Trần cũng không thể lật lọng gây chuyện được.

“Tiền em sẽ gom trong một, hai ngày tới. Cô chắc chắn nói.

Hiện tại, sổ tiết kiệm của cô có hơn bốn ngàn, chỉ cần xoay thêm ba ngàn nữa là đủ.

Nghe vậy, Trần Quý Lan cuối cùng cũng yên tâm. Những ngày qua, chị ta lo lắng đến bạc cả tóc, sợ căn nhà không bán được.

Bán bảy ngàn cũng tốt, còn hơn để đến lúc sáu ngàn cũng chẳng ai mua.

Nhưng chị ta lại thầm nghĩ: Cô ta tưởng mình vớ được món hời chắc? Nơi này vừa xa xôi, vừa ít người, chẳng làm ăn gì được. Đến lúc đó rồi cô ta sẽ thấy hối hận thôi.

Dù sao thì, cục nợ này chị ta cũng đã đẩy đi được, còn về sau thế nào thì không phải chuyện của chị ta nữa.

Về đến nhà Mạnh Nhược trầm tư suy nghĩ vấn đề bây giờ là làm sao xoay đủ ba ngàn còn lại,

Tổng giá trị số vàng hồi môn và sính lễ của cô cũng gần bốn ngàn.

Nhưng cô không muốn mang vàng đi bán. Một là vì vàng cũng như nhà đất, là tài sản có giá trị đầu tư.

Nhà đất có thể tăng giá gấp hai, ba chục lần, còn vàng tuy không tăng khủng khiếp như thế nhưng vẫn ổn định, có thể tăng gấp sáu, bảy lần.

Hai là, dù sao đây cũng là trang sức cưới, ít nhiều vẫn có ý nghĩa, không thể tùy tiện bán đi.

Thấy cô cứ mãi trầm tư, Du Triệt dừng đũa, nhìn cô hỏi:

“Sao thế?

Trong đầu Mạnh Nhược đang nghĩ cách xoay tiền, vừa ngước lên thấy Du Triệt, theo phản xạ liền hỏi:

“Anh còn tiền trong sổ tiết kiệm không?

Vừa dứt lời, cô liền hối hận. Câu hỏi này không cần thiết, câu trả lời chắc chắn là không.

Cô biết rõ, để lo đám cưới, anh không chỉ vay tiền ông bác mà còn mượn cả ngân hàng.

Du Triệt khựng lại, cụp mắt xuống nói: “Hai tháng nay lương của anh đều dùng để trả khoản vay ở ngân hàng rồi. Khi nào trả hết, anh sẽ đưa sổ tiết kiệm cho em giữ.

Nghe vậy, Mạnh Nhược giật mình, chẳng lẽ anh hiểu lầm ý cô, tưởng cô muốn giữ sổ tiết kiệm của anh?

“Không, không phải! Cô vội vàng xua tay. “Anh hiểu lầm rồi, em không có ý giữ sổ của anh, em chỉ là…

Nói đến đây, cô đột nhiên ngừng lại, nuốt những lời còn lại vào trong.

“Chỉ là gì? Du Triệt hỏi.

Căn nhà còn chưa mua xong, tạm thời cô không muốn nói chuyện này với anh.

Quan trọng hơn là, có nói cũng vô ích. Hiện tại, anh chẳng có tiền dư.

“Không, không có gì đâu. Cô cười nhẹ, lấp liếm.

Thấy cô không muốn nói, Du Triệt cũng không hỏi thêm.

Nếu không còn cách nào khác, chỉ có thể mượn tiền của cha ruột—Mạnh Quân.

Cô biết chắc Mạnh Quân không thiếu ba ngàn này. Nhà hàng của ông ta dù nhỏ nhưng mỗi tháng cũng lãi ít nhất vài ngàn.

Nhìn bề ngoài, nhà họ Mạnh trông chẳng khác gì các gia đình bình thường, không có đồ điện tử gì đáng giá, nhưng đó là vì ông ta là một kẻ keo kiệt chính hiệu.

Mạnh Quân có một quan điểm tiêu dùng rất rõ ràng: Tiền cần tiêu thì tiêu tiết kiệm, tiền không cần tiêu thì nhất quyết không tiêu.

Thú vui lớn nhất của ông ta là nhìn số dư trong sổ tiết kiệm tăng lên từng ngày. Ông ta cho rằng chỉ có tiền gửi ngân hàng mới thực sự đáng tin.

Trong nguyên tác có một đoạn miêu tả thế này: Mỗi lần gửi tiền xong, Mạnh Quân đều cảm thán: “Lại góp thêm chút của hồi môn cho Mạnh Kế Nghiệp rồi.”

Nhưng mà… vay tiền của một kẻ keo kiệt như vậy chắc chắn không dễ dàng.

Dù khó khăn thế nào thì cũng phải thử.

Vì ngoài cách đó ra, cô chẳng còn cách nào xoay được ba ngàn trong một, hai ngày tới.

Vay tiền từ ngân hàng ư? Quy trình ít nhất cũng phải mất vài ngày.

Mạnh Nhược không có thời gian chờ đợi. Cô sợ “đêm dài lắm mộng”, sợ rằng nếu kéo dài thời gian mua nhà, sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Vì vậy, cô cần gom đủ bảy ngàn thật nhanh để thanh toán và hoàn tất thủ tục sang tên.

Nói là làm.

Sau bữa tối, Du Triệt đang rửa bát trong bếp.

“Em có việc cần qua nhà ba em một chút, sẽ về ngay. Mạnh Nhược đứng ở cửa bếp nói.

Nghe vậy, Du Triệt lập tức ngẩng đầu lên: “Cần anh đi cùng không?

Mạnh Nhược lắc đầu: “Không cần đâu, em đi một mình là được.

Du Triệt trầm mặc một lúc, giọng có chút buồn buồn: “Được rồi.

Hai ngày nay, dường như Mạnh Nhược đang bận chuyện gì đó. Hôm qua, tan làm xong cô liền đạp xe đi đâu đó, mãi đến tối muộn mới về.

Hôm nay lúc ăn cơm, cô cũng có vẻ đăm chiêu, ăn xong lại vội vã chạy đi gặp cha cô.

Vừa rồi lúc ăn cơm và lúc rửa bát, anh đã thử dò hỏi, nhưng rõ ràng cô không muốn nói, nên anh cũng không hỏi thêm nữa.

Mạnh Nhược đạp xe đến nhà họ Mạnh.

Người ra mở cửa là Mạnh Kế Nghiệp. Vừa thấy cô, cậu ta chẳng những không chào chị mà còn bĩu môi, khó chịu nói:

“Chị đến nhà tôi làm gì?

Cái thái độ vô lễ này không phải ngày một ngày hai, Mạnh Nhược lười chấp nhặt.

Bước vào nhà, cô nhìn quanh, có vẻ họ cũng vừa ăn tối xong. Mạnh Quân đang ngồi dựa vào ghế sofa, dùng tăm xỉa răng. Lý Mai thì đang dọn dẹp bát đũa.

“Ba, ăn tối xong rồi ạ? Mạnh Nhược mỉm cười chào hỏi.

Mạnh Quân thấy con gái đến, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Ngậm tăm trong miệng, ông ta thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì?

Mạnh Nhược gật đầu, cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Con muốn mượn ba ít tiền.

Lý Mai nghe thấy hai chữ “mượn tiền, lập tức vứt miếng giẻ lau xuống bàn, dừng luôn việc dọn dẹp, lao đến như mèo ngửi thấy mùi cá.

“Mượn tiền? Lý Mai nhìn cô chằm chằm. “Sao tự dưng lại muốn mượn tiền?

“Chẳng phải khi con lấy chồng, sính lễ cũng đã đưa hết lại cho con rồi sao? Giờ lại còn muốn mượn tiền nữa? Giọng Lý Mai chát chúa, lải nhải không ngừng.

Mạnh Nhược im lặng, thật sự hết cách với cái miệng như súng liên thanh của bà ta.

Mạnh Quân không nói gì, chỉ ngậm tăm, hơi ngẩng cằm lên, ý tứ rõ ràng: Giống như Lý Mai nói đấy, cô giải thích đi.