Chu Kiều Mai đặt túi hạt dưa mang theo lên bàn, nhưng tâm trí lại hoàn toàn bị mùi hương đậm đà của món ăn trong phòng lôi cuốn.

Ban nãy ở nhà mình, cô đã cảm thấy mùi hương này đủ hấp dẫn rồi, không ngờ khi Mạnh Nhược vừa mở cửa, hương vị càng nồng đậm hơn, như thể xộc thẳng vào mũi, khiến tuyến nước bọt của cô không ngừng tiết ra.

cô nuốt nước bọt liên tục, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

“em gái, em đang làm món gì vậy? Sao thơm thế?

Mạnh Nhược cười đáp:

“em chỉ tiện tay kho chút vịt thôi.

Rồi cô nói tiếp:

“Chị Chu, để em lấy chút cho chị mang về nếm thử nhé.

Vừa nói, cô vừa đứng dậy đi vào bếp.

Thật ra, dù Chu Kiều Mai không hỏi, cô cũng đã có ý định chia cho chị ấy một ít.

Chủ yếu là do mùi hương của món vịt kho này quá hấp dẫn, tỏa khắp cả căn phòng, chỉ cần bước vào là ai cũng sẽ bị thu hút ngay.

Hơn nữa, Chu Kiều Mai đã cất công mang hạt dưa lên tặng cô, rõ ràng là muốn kết thân. C cũng không thể để chị ấy mang quà đến mà ra về tay không được.

Vừa nghe thấy Mạnh Nhược muốn chia cho mình ít đồ ăn vặt, Chu Kiều Mai vừa nuốt nước miếng vừa khách sáo:

“Em gái, không cần đâu, không cần đâu, em khách sáo quá rồi, chị chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Cho chị một miếng nếm thử đi, một cái thôi cũng được!

Mạnh Nhược rất rộng rãi, lấy hẳn một đĩa vịt kho cho chị ấy. Chu Kiều Mai liếc sơ qua, trong đĩa có khoảng ba, bốn cái chân vịt và ba, bốn cái cánh vịt.

Thời này, hàng xóm láng giềng chia sẻ đồ ăn thường dùng bát đĩa nhà mình đựng sẵn, lần sau rửa sạch rồi trả lại là được. Qua lại như vậy không chỉ tiện mà còn giúp gắn kết tình cảm hơn.

“Ôi chao, em gái, em khách sáo quá, sao lại cho nhiều thế này, cho hai miếng nếm thử là được rồi. Chu Kiều Mai nhìn chằm chằm vào đĩa vịt, nuốt nước miếng ừng ực nhưng vẫn khách sáo nói.

Vừa rồi chỉ mới ngửi mùi thôi đã thèm lắm rồi, bây giờ nhìn thấy tận mắt thì lại càng muốn ăn hơn.

Chân vịt và cánh vịt có màu nâu sẫm, chắc chắn rất thấm vị, trên bề mặt còn ánh lên một lớp dầu bóng loáng, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng. Trong không khí tràn ngập hương thơm cay tê đầy mê hoặc, khiến tuyến nước bọt của Chu Kiều Mai lại bắt đầu hoạt động mạnh mẽ.

Mạnh Nhược đưa đĩa tới trước mặt chị ấy: “Chị Kiều, chị nếm thử đi.

Chu Kiều Mai nuốt nước miếng, cố gắng dời ánh mắt khỏi đĩa vịt.

“Em gái à, không giấu gì em, chồng chị vừa nãy cũng ngửi thấy mùi thơm này ở nhà rồi. Chị nghĩ hay là để chị mang về ăn chung với ảnh đi, chứ không chị mà ăn ở đây là không dừng lại được đâu, chắc ăn hết luôn quá. Chu Kiều Mai ngại ngùng nói.

“Được thôi. Mạnh Nhược bật cười trước câu nói của chị ấy. “Vậy để em đổ lại vào nồi, trong nồi còn nước sốt nóng, để nguội ăn không ngon đâu.

Chu Kiều Mai không thể lấy đồ ăn xong rồi đi ngay được, hai người vẫn phải tám chuyện một lúc để tăng thêm tình cảm chứ.

Đúng lúc Mạnh Nhược cũng có chuyện muốn hỏi chị ấy.

Vừa ra khỏi bếp, cô mở túi hạt dưa mà Chu Kiều Mai mang sang, bốc một hạt bỏ vào miệng, vừa cắn ra thì hương vị mằn mặn, béo ngậy lập tức lan tỏa.

“Chị Kiều, hạt dưa chị làm ngon quá! Mạnh Nhược cười khen.

Hương vị rất giống với hạt dưa mẹ cô hay làm, chỉ là hơi mặn một chút.

Nghe người ta khen hạt dưa của mình, Chu Kiều Mai vui vẻ ra mặt:

“Em gái, không phải chị khoe khoang đâu, chị nấu ăn bình thường thôi, nhưng mà hạt dưa này thì chị làm cả chục năm rồi, tay nghề cũng ổn lắm đấy!

Hai người tám chuyện thêm một lúc, Mạnh Nhược nhân cơ hội hỏi về chuyện ở thôn Phong Tây.

“Chị Kiều, chị có biết tình hình thôn Phong Tây không?

“Thôn Phong Tây á? Em đang nói đến chuyện bà góa ở đầu thôn dan díu với ông gì đấy cuối thôn, hay chuyện vợ nhà họ Trịnh cắm sừng chồng?

Mạnh Nhược đổ mồ hôi: … Ủa, sao lại căng thế này?

Cô ho nhẹ hai tiếng: “Không, không phải, em muốn hỏi về chuyện phát triển thôn Phong Tây ấy ạ?

Chu Kiều Mai nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại biết thôn Phong Tây sắp được phát triển?

Nghe chị ấy nói vậy, Mạnh Nhược càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Trước đó, chuyện Trần Quý Lan nhất quyết mua căn nhà đó dù chịu thiệt khiến cô có một suy đoán: cô ta rất có thể đã biết trước thông tin quy hoạch, biết rằng giá trị của căn nhà sẽ tăng vọt.

Chuyện này không hiếm gặp sau những năm 2000. Ví dụ như khi có tin đồn một khu nào đó sắp bị giải tỏa, dân tình sẽ đổ xô đi xây thêm tầng để hưởng đền bù cao hơn.

Hoặc khi có tin khu nào đó sắp được chính quyền đầu tư phát triển mạnh, dân đầu tư bất động sản sẽ lũ lượt kéo tới thu gom nhà đất.

Nhà họ Trần nhất định là nắm được tin tức chắc chắn nên mới dốc hết sức mua căn nhà kia.

Vậy tại sao bây giờ Trần Quý Lan lại gấp rút bán ra?

Cô không tin lý do con trai làm ăn thất bại, cần tiền gấp mà chị ta đưa ra. Chuyện đó nghe đã thấy là bịa để lừa người rồi.

Và đúng như dự đoán, Chu Kiều Mai đã tiết lộ lý do thật sự.

“Chuyện này không có nhiều người biết đâu. Chu Kiều Mai hạ giọng. “Sao em biết được thế?

Mạnh Nhược lập tức bịa đại một lý do: “Em nghe mấy đồng nghiệp nói thôi ạ.

Chu Kiều Mai không nghi ngờ gì, hạ giọng xuống thấp hơn, thần bí nói:

“Chuyện này chị cũng không dám nói bừa, vì nó liên quan đến chính sách của chính quyền.

“Hồi đầu đúng là định phát triển mạnh thôn Phong Tây, nhưng bây giờ dự án đó tạm thời bị hoãn lại rồi.

Nói đến đây, chị ấy bỗng hạ giọng hơn nữa: “Bởi vì bí thư thành phố Phong sắp thay người.

“Nghe nói người mới lên và người hiện tại có chút bất đồng về chính sách. Thế nên những dự án trọng điểm do bí thư hiện tại phê duyệt, rất có khả năng sẽ bị dừng khi người mới lên thay.

“Bí thư hiện tại cũng sắp hết nhiệm kỳ rồi, thời gian còn lại không nhiều. Mà dự án phát triển thôn Phong Tây chắc chắn không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, nên bây giờ mới bị hoãn lại.

Mạnh Nhược nghe xong mà giật mình. Trước đây cô cứ nghĩ hai chị em nhà họ Chu chỉ thích buôn chuyện hàng xóm, không ngờ ngay cả tin tức nội bộ thế này mà cũng biết, cô phải nhìn họ bằng con mắt khác rồi.

Vậy là nhà họ Trần biết trước tin thôn Phong Tây sắp được phát triển, nên mới gấp rút thu mua nhà dân.

Rồi sau đó lại nghe tin bí thư sắp đổi, dự án khả năng cao sẽ bị hủy, nên họ vội vàng bán tháo, sợ rằng khi tin tức chính thức lộ ra thì nhà sẽ bị ế.

Mạnh Nhược thầm cười trong lòng. Lý do này chẳng phải quá hợp để ép giá sao?

“Chị Kiều, chị có biết ai sắp lên thay không?

“Hình như là một người tên Lương Dũng.

Mạnh Nhược nghe vậy liền nhận ra: Đúng là ông ta rồi.

Lương Dũng là một nhân vật tầm cỡ trong truyện, có đóng góp rất lớn trong việc phát triển kinh tế thành phố Phong trong vài chục năm tới.

Từ thu hút đầu tư nước ngoài, nâng cấp cơ cấu công nghiệp, đến lập kế hoạch phát triển và xây dựng thành phố, ông ta đều có vai trò quan trọng.

Vì vậy, trong nguyên tác, mỗi khi nhắc đến sự phát triển của thành phố Phong, chắc chắn sẽ có đoạn đề cập đến những chính sách và thành tựu mà Lương Dũng đã thực hiện.

Sau khi nhậm chức, khu vực đầu tiên mà ông ta tập trung phát triển chính là thôn Phong Tây. Vậy nên, nếu cô mua lại căn nhà của nhà họ Trần, chắc chắn sẽ không lỗ.

Những thông tin này rất quan trọng đối với cô. Sau khi nói chuyện với Chu Kiều Mai xong, cô còn cho thêm vào đĩa mấy cái chân vịt và cánh vịt nữa, làm chị ấy có chút ngại ngùng.

Chu Kiều Mai bưng một đĩa đầy vịt kho về nhà. Vừa mở cửa ra, chồng cô- Vương Đức Trụ, đang ngồi tựa vào ghế nghe radio, lập tức đứng bật dậy khi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

“Mùi gì mà thơm thế? Vương Đức Trụ đứng dậy, liếc qua liền thấy vợ đang bưng một đĩa đầy ắp đồ ăn.

“Mau lại ăn đi, Tiểu Mạnh cho mình nhiều lắm đấy! Vừa nói, Chu Kiều Mai vừa cầm ngay một cái chân vịt lên gặm trước, không đợi chồng.

Vương Đức Trụ ăn xong một cái chân vịt, còn không quên mút lấy phần xương còn dính nước sốt: “Vừa cay vừa thơm, gia vị ngấm tận vào trong xương, ăn đã thật!

Chu Kiều Mai đang bận ăn nên không buồn nói chuyện, chỉ gật đầu lia lịa: “Trời ơi, ngon quá đi mất.

Ăn xong một cái chân vịt, giải cơn thèm, Vương Đức Trụ mới có thời gian đếm thử số lượng trong đĩa.

“Cô Mạnh trên lầu đúng là rộng rãi, chỗ này chắc phải hơn chục cái chân vịt với cánh vịt nhỉ?

“Mười hai cái. Chu Kiều Mai vừa gặm cánh vịt vừa nói, “Lúc xuống nhà, tôi có đếm qua rồi.

“Mạnh Nhược hào phóng như vậy, sau này nhà mình có đồ ngon gì cũng không thể quên cô ấy được. Chu Kiều Mai chân thành nói.

Vương Đức Trụ gật đầu tán thành: “Tất nhiên rồi, mình đâu phải loại người vô ơn.

Buổi tối, Du Triệt tan làm về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

“Sao mà thơm quá vậy? Anh hỏi.

Mạnh Nhược đã dọn cơm canh ra bàn, ngay chính giữa đặt một bát lớn đầy ắp vịt kho.

Vì có món vịt kho nên bữa tối cô chỉ làm thêm một đĩa rau cải xào chua ngọt cho đỡ ngán.

“Vịt kho em làm hồi chiều, anh mau thử đi. Mạnh Nhược cười nói.

Cô liếc mắt thấy Du Triệt cũng đang xách một túi nhỏ trên tay.

Du Triệt đặt túi đồ lên bàn, lúc này cô mới thấy bên trong là bánh trứng cuộn.

“Bánh trứng cuộn! Mạnh Nhược kinh ngạc thốt lên.

Đây cũng là một trong những món ăn vặt thời thơ ấu của cô.

Du Triệt có chút ngại ngùng: “Đi ngang qua thấy người ta bán, nên anh mua một ít.

Dạo gần đây, mỗi lần tan làm về, Du Triệt đều mua chút đồ ăn vặt cho cô. Khi thì bánh gạo, khi thì kẹo hồ lô, có lúc lại là kẹo kéo, còn hôm nay là bánh trứng cuộn.

Mạnh Nhược lấy một cái bỏ vào miệng, đúng là hàng làm thủ công, vừa thơm vừa giòn. Không giống những loại bánh làm bằng máy sau này, lúc nào cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Nói mới nhớ, từ đầu năm đến giờ, sau bài phát biểu phương Nam, người dân ngày càng cảm nhận được làn gió đổi mới, các quầy hàng rong mọc lên ngày càng nhiều.

Mạnh Nhược nghĩ, nếu không phải cô đã có một công việc ổn định, chắc cô cũng muốn ra vỉa hè bán hàng.

Cô nhìn sang đĩa vịt kho trên bàn, thầm nghĩ món này rất có tiềm năng.

Dù chính sách mở cửa đã mang đến nhiều thay đổi, nhưng đa số suy nghĩ của người dân vẫn chưa chuyển biến quá nhiều. Vì vậy, số người bán hàng rong bây giờ vẫn còn ít, cạnh tranh cũng không gay gắt như mười, hai mươi năm sau.

Hôm sau, tan làm xong, Mạnh Nhược đạp xe đến thôn Phong Tây.

Sáng nay cô đã dặn Du Triệt trước, bảo anh không cần đến đón cô sau giờ làm.

“Vịt kho hôm qua vẫn còn một nửa, anh cứ về nhà hâm nóng lại ăn nhé. Cô căn dặn.

Du Triệt gật đầu, rồi hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?

“Không cần đâu. Mạnh Nhược cười, “Không có chuyện gì gấp đâu.

Vì buổi chiều phải đạp xe đến thôn Phong Tây nên sáng nay cô cũng tự đi làm bằng xe đạp, không để Du Triệt đưa đi.

Tan làm, cô đạp xe thẳng đến nhà Trần Quý Lan ở thôn Phong Tây.

Đúng lúc Trần Quý Lan có nhà. Vừa thấy Mạnh Nhược đến, mắt chị ta sáng lên. Cô đến tìm mình, nghĩa là chắc chắn đã có ý muốn mua nhà.

Thật ra, nhà chính của Trần Quý Lan không phải ở đây mà là trong thành phố. Nhưng dạo gần đây, vì muốn bán căn nhà này gấp, chị ta mới dọn đến ở tạm.

Chưa đợi Mạnh Nhược mở lời, Trần Quý Lan đã vội lên tiếng: “Em gái, em bàn bạc với gia đình xong rồi, quyết định mua nhà này phải không?

Mạnh Nhược làm ra vẻ khó xử: “Chồng em thật ra không đồng ý lắm. Anh ấy thấy chỗ này hơi xa, đi làm cũng bất tiện.

Nghe vậy, Trần Quý Lan nhíu mày, nghĩ thầm: Vậy cô còn đến làm gì?

“Nhưng mà, chị Trần, Mạnh Nhược bất ngờ đổi giọng, “Em thật sự rất thích căn nhà này, nhà rộng, sân cũng rộng. Nếu chị giảm giá thêm một chút, em sẽ mua luôn.

Trần Quý Lan lập tức hiểu ra. Nhìn Mạnh Nhược một cái, cô nghĩ thầm: Vẫn là muốn mua đấy chứ gì, lúc nãy chê xa với bất tiện chắc chỉ là viện cớ để ép giá thôi.

Nhưng lần này, Trần Quý Lan không dễ dàng nhượng bộ như hôm qua:

“Em gái à, một vạn sáu đã là giá chốt rồi.

“Chị mua căn nhà này hết một vạn năm, chị chỉ lấy lãi của em một ngàn thôi. chị ta nói đại một con số, vì nghĩ rằng Mạnh Nhược không biết giá thật của căn nhà.

Một vạn năm… nhiều nhất có thể bớt cho cô ta một ngàn nữa. Trần Quý Lan thầm tính toán.

Mạnh Nhược cười: “Chị Trần, chị nghĩ em còn trẻ nên dễ lừa sao? Hôm qua em đã đi hỏi thăm ở thôn Phong Tây rồi, căn nhà này chị mua từ nhà họ Cao, tổng cộng chỉ hết một vạn.

Mặc cả thì phải từ từ, trong tay cô còn hai quân bài, đây mới chỉ là lá bài đầu tiên.

Trần Quý Lan giật mình. Sao cô ta biết được chuyện này?

Chẳng lẽ cô ta thực sự đã đi hỏi thăm sao?

chị ta bắt đầu đánh giá lại Mạnh Nhược, xem ra mình đã coi thường cô gái này rồi.

Bị lật tẩy, Trần Quý Lan cũng không muốn diễn nữa. chị ta thu lại nụ cười, hỏi thẳng: “Vậy em muốn bao nhiêu?

Mạnh Nhược không đưa ra giá ngay, mà để chị ta tự ra giá trước:

“Chị Trần, chị báo giá đi.

Chỉ cần Trần Quý Lan ra giá, Mạnh Nhược vẫn còn có thể ép xuống tiếp. Cô muốn từng bước đánh sập tâm lý của chị ta.

“Đã biết chị mua căn nhà này với giá một vạn rồi, vậy chị cũng không vòng vo nữa, Trần Quý Lan giơ hai ngón tay, báo giá: “Một vạn hai, không thể thấp hơn.

Mạnh Nhược khẽ cong môi cười: “Chị Trần, chị mua với giá một vạn, bây giờ bán lại cho em một vạn hai à?

Trần Quý Lan cắn răng: “Vậy thì một vạn một, giá chốt, không bớt thêm nữa!

Mạnh Nhược nhìn chị ta, chỉ cười mà không nói gì.

“Em gái à, chẳng lẽ em muốn chị mua một vạn rồi lại bán một vạn cho em sao? Vậy thì chị mất công mua bán qua lại để làm gì? Trần Quý Lan nhăn mặt than thở.

Mạnh Nhược nhẹ nhàng nói: “Chị Trần, em không chỉ biết chị mua căn nhà này với giá một vạn, mà còn biết rằng chủ cũ xây căn nhà này chỉ tốn hơn năm ngàn thôi. Chính người thân của họ nói với em đấy.

“Thực ra, không cần họ nói thì em cũng đoán được. Nhìn là biết căn nhà này không thể tốn quá sáu ngàn để xây. Từ chi phí làm móng, giá gạch, xi măng, tiền công thợ xây, tất cả những thứ này đều có thể dò hỏi được.

“Chị Trần, vậy chị bảo em bỏ ra một vạn một để mua một căn nhà vốn chỉ đáng chưa đến sáu ngàn, thì em được lợi gì đây? Mạnh Nhược mượn chính câu nói của chị ta để phản bác lại.

Trần Quý Lan đau lòng nói: “Em gái, em thật sự muốn chị không kiếm được đồng nào sao?

chị ta cắn răng nghĩ thầm, Một vạn thì một vạn vậy! Dù sao cũng không lỗ không lời, chứ để căn nhà này tồn lâu hơn nữa, có khi ngay cả sáu ngàn cũng không đáng. Chỗ này vừa hẻo lánh vừa ít người hỏi mua, ai mà thèm tới đây mua nhà cơ chứ?

Những ngày qua, chị ta ngày nào cũng túc trực ở đây, vậy mà ngoài Mạnh Nhược ra thì chỉ có hai người đến hỏi mua.

Một người vừa nghe báo giá hai vạn thì lập tức quay lưng bỏ đi.

Người còn lại là dân công trường, vừa nhìn đã phán ngay: “Căn nhà này xây không quá sáu ngàn đâu. Nếu chị bán sáu ngàn thì tôi mua.

Lúc đó, Trần Quý Lan tức giận đến mức đuổi thẳng cổ người ta đi. Mình mua một vạn mà bán sáu ngàn? Bộ mình trông giống kẻ ngốc lắm sao?

Nhưng trong số ba người hỏi mua, chỉ có Mạnh Nhược là chịu thương lượng với chị ta lâu như vậy. Những người chịu ngồi kỳ kèo thường là người thật sự có ý định mua nhà.

Khó khăn lắm mới gặp được một người muốn mua, chị ta nên nhanh chóng chốt đơn thôi. Ai biết được phải đợi đến bao giờ mới có khách khác ghé qua? Quan trọng hơn là, chị ta cũng không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Nếu chờ đến khi lãnh đạo mới của thành phố Phong nhậm chức, tin tức về việc không phát triển thôn Phong Tây bị rò rỉ ra ngoài, thì căn nhà này chỉ còn đáng giá sáu ngàn mà thôi.

Không, có khi đến sáu ngàn cũng chẳng ai muốn mua.

“Em gái, nếu em thật sự muốn mua, chị coi như kết bạn với em, một vạn, bán luôn. Trần Quý Lan nghiến răng quyết định.