Sự lật bài bất ngờ của Lý Mai khiến mọi chuyện đảo chiều một cách chóng mặt. Chờ đến khi Ngô Hồng Vân hoàn hồn, bà ta quyết không để yên chuyện này. Lý Mai tưởng rằng phơi bày hết mọi chuyện ra thì bà ta sẽ chẳng được lợi lộc gì sao? Được thôi, nếu đã không có lợi ích gì, vậy thì Lý Mai cũng đừng mong được sống yên ổn. Đã xé rách mặt thì cứ xé cho tới bến! “Em họ à, đừng nói kiểu đó. Hồi trước, khi chị gặp em ở chợ, chị chỉ tiện miệng kể về hoàn cảnh gia đình mình rồi hỏi xem bên em có cô gái nào phù hợp không. Là em chủ động nói sẽ gả con gái kế của mình cho con trai chị đấy chứ. “Sau này chị đến nhà họ Mạnh tìm em, nghe Trịnh Uyển gọi em là dì hai, chị còn thắc mắc Mỹ Quyên làm gì có đứa con gái nào lớn như thế. Chị vừa hỏi thử một câu mà em đã chột dạ, kéo chị ra một góc, hứa hẹn sẽ giúp con trai chị tìm vợ khác. “Em gái, nói chuyện phải có tâm. Chuyện này chị đâu có ép em đâu, Ngô Hồng Vân nhếch mép cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai. “Lúc trước em ly hôn với gã họ Trịnh, bỏ lại con gái rồi lẳng lặng rời khỏi thôn Liên Đường. Đến giờ cha mẹ em còn chẳng biết em đã tái hôn nữa cơ. “em rể, chuyện này có biết không? Nói xong, bà ta không quên châm dầu vào lửa. Mạnh Quân nghe xong, nắm tay siết chặt, giọng đầy tức giận: “Giỏi lắm, Lý Mai, bà dám lừa tôi như vậy sao? “Hồi trước bà nói với tôi thế nào? bà bảo bà từng bị cha mẹ bán cho một gã ốm yếu để xung hỷ. Gã đó nằm liệt giường, chẳng động đậy nổi, nên bà vẫn là con gái trinh nguyên. “Kết quả thì sao? bà không chỉ từng lấy chồng, mà còn cưới một người đàn ông bình thường, rồi còn sinh ra Trịnh Uyển! Mạnh Quân tức giận đến run người. “Lý Mai, bà coi tôi là thằng ngốc chắc? Mạnh Nhược đứng một bên hóng chuyện, cảm thấy thật sự cạn lời. Lúc Lý Mai gả cho Mạnh Quân cũng đã ngoài ba mươi rồi, vậy mà ông ta vẫn tin vào những lời bịa đặt này sao? Bảo từng kết hôn mà vẫn còn trinh? Câu chuyện này quá ảo rồi. Dù biết bị lừa là đáng thương, nhưng bị lừa vì lý do như thế này thì thật sự quá buồn cười. Mặc dù rất giận, nhưng Mạnh Quân vẫn giữ được chút lý trí. ông nói xong hai câu liền lập tức dừng lại. Chuyện trong nhà không thể để lộ ra ngoài, bị vợ lừa thế này cũng chẳng phải chuyện đáng tự hào gì. Huống hồ, ở đây còn có hai người ngoài đang hóng hớt. Lúc này mà làm ầm lên, chẳng khác nào tự rước nhục vào thân. “Hai người biến ngay khỏi nhà tôi đi. Mạnh Quân trừng mắt nhìn mẹ con Ngô Hồng Vân, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng. Xét cho cùng, hôm nay mọi chuyện rối tung thế này đều do Ngô Hồng Vân khơi mào. Ngô Hồng Vân còn đang định khoanh tay xem trò vui, nhưng không ngờ Mạnh Quân mới mắng bà ta hai câu đã lập tức quay sang đuổi mẹ con bà ta đi. Bà ta ngẩn người, rồi lập tức không tin nổi: “em rể, Lý Mai nó lừa em vậy mà em chỉ nói có hai câu là cho qua luôn à? “CÚT! Mạnh Quân không chút nể nang quát lớn, “Chuyện nhà tôi đến lượt bà quản sao? ông trừng mắt cảnh cáo: “Đừng để tôi thấy bà mò đến đây lần nào nữa! Thấy một lần đuổi một lần! Ngô Hồng Vân tức giận nhổ một bãi nước bọt: “Phi! Không đến thì không đến, ai thèm chứ. “Con trai, đi thôi, bà ta phất tay gọi Vương Đào, “Không thì người ta lại đuổi con đi nữa đấy. “Đúng là giúp người mà bị đuổi, cái thể loại gì thế không biết. Vừa đi, bà ta vừa làu bàu chửi rủa. Mạnh Quân lúc này đang đầy một bụng tức, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ xử lý Lý Mai. Mạnh Nhược thấy tình hình không ổn, lập tức nói: “cha, con với Du Triệt còn có việc, bọn con về trước đây. Mạnh Quân cũng chẳng buồn giữ họ lại, chỉ hờ hững “ừ một tiếng. Lẽ ra con gái và con rể về nhà dịp Trung thu, ông nên giữ họ lại ăn cơm. Nhưng với tình cảnh bát nháo thế này, ông cũng chẳng còn tâm trạng đâu. Giữ họ lại làm gì? Để nhìn ông mất mặt à? Nghe câu trả lời của cha, Mạnh Nhược lập tức kéo Du Triệt rời đi. Vừa ra khỏi nhà họ Mạnh, cô đã không nhịn nổi mà bật cười. Du Triệt liếc nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm. Mạnh Nhược nghiêng đầu, cười thản nhiên: “anh có phải đang nghĩ em vô tâm lắm không? Cha ruột gặp chuyện như thế mà em còn cười được? “Không hẳn, Du Triệt cụp mắt, giọng nói trầm thấp, “anh chỉ nghĩ, hồi đó sống trong căn nhà đó chắc em mệt mỏi lắm. Trước đây anh vẫn nghĩ gia đình mình đã đủ phức tạp rồi, không ngờ nhà cô còn rối rắm hơn. Bất ngờ trước sự quan tâm của anh , Mạnh Nhược thoáng khựng lại, rồi nhớ về cuộc sống trước kia của nguyên chủ. Nguyên chủ tính cách yếu đuối, trước khi cô xuyên qua đây, luôn bị Lý Mai đè đầu cưỡi cổ. Cũng vì vậy mà Lý Mai mới có thể tùy tiện hứa gả cô cho tên biểu ca ăn hại kia. Từ khi sinh ra Mạnh Kế Nghiệp, Lý Mai càng có chỗ dựa vững chắc, một tay kiểm soát toàn bộ gia đình. Còn người cha kia thì sao? Suốt ngày chỉ biết “Kế Nghiệp thế này, Kế Nghiệp thế nọ, con gái đối với ông ta chỉ là món hàng lỗ vốn, chỉ có con trai mới là bảo bối nối dõi tông đường. Một gia đình như vậy, còn chỗ nào dành cho Mạnh Nhược? Vậy nên, ngay khi xuyên đến, cô đã tìm cách rời khỏi nhà họ Mạnh. “Giờ mệt hay không cũng chẳng quan trọng nữa, cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, “em đã có gia đình mới, tương lai em rực rỡ biết bao. Ngay khi cô dứt lời, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, truyền đến cảm giác nóng bỏng. Mạnh Nhược sững sờ, theo phản xạ định rút tay lại, nhưng lại bị anh nắm chặt không buông. Du Triệt nắm chặt tay cô, ánh mắt nghiêm túc: “Từ giờ, cứ để ngôi nhà mới này che chở cho em. Mạnh Nhược sững lại, sau đó hơi lúng túng rút tay về. Thật lòng mà nói, cô không giỏi trong việc xử lý những mối quan hệ thân mật giữa nam và nữ. Khi cô khoảng sáu, bảy tuổi, bồ nhí của cha cô tìm đến tận nhà, yêu cầu mẹ cô nhượng lại tiệm bánh cho bà ta. Mãi đến lúc đó mẹ cô mới biết cha đã ngoại tình hơn hai năm. Sau đó, cha mẹ ly hôn. Trải qua một trận giằng co, cuối cùng tiệm bánh vẫn thuộc về mẹ cô, không bị đôi “cẩu nam nữ kia cướp mất. Còn cô – đứa con bị vứt bỏ, cũng bị cha hờ hững đẩy về cho mẹ nuôi nấng. Từ đó, cô và mẹ sống nương tựa vào nhau. Sau giờ học, cô ngồi trong tiệm bánh làm bài tập. Xong bài thì phụ mẹ bán hàng, lớn hơn chút nữa thì học nấu ăn, học làm bánh. Có thể nói, trong quá trình trưởng thành của cô, vai trò của người cha hoàn toàn không tồn tại. Sau này, cô vào đại học, rồi học tiếp cao học. Cũng từng trải qua vài mối tình, nhưng lần nào cũng là cô chủ động chấm dứt khi mọi thứ chỉ vừa đến nửa chừng. Một lần trò chuyện với bạn thân, cô tiện miệng kể về những mối quan hệ “chết yểu của mình. Bạn cô nghe xong, bất ngờ nói: “Nhược Nhược, có khi nào cậu thuộc kiểu người có ‘tâm lý gắn bó kiểu né tránh’ không? Đó là lần đầu tiên cô nghe đến cụm từ “tâm lý gắn bó kiểu né tránh. “Những người có kiểu tâm lý này thường bị ảnh hưởng bởi gia đình nguyên sinh, chẳng hạn như việc thiếu vắng vai trò của người cha. Mạnh Nhược nghe mà nửa tin nửa ngờ. “Cậu có phải kiểu rất muốn có một mối quan hệ thân mật, nhưng lại sợ mình sẽ quá dựa dẫm vào đối phương không? cô gật đầu, quả thật là vậy. “Trong chuyện tình cảm, cậu luôn có sự phòng bị, không hoàn toàn tin tưởng đối phương. Cậu hay nghĩ rằng lòng người dễ đổi thay, hôm nay anh ấy yêu mình, vậy ngày mai liệu có còn yêu không? Cậu thường xuyên suy nghĩ như vậy đúng không? “Hơn nữa, đôi khi cậu còn sợ hãi. Chẳng hạn như một ngày nào đó cậu bỗng nhận ra mình đã quá phụ thuộc vào anh ấy, rồi cậu tự hỏi: ‘Nếu anh ấy rời đi thì mình phải làm sao?’ Và thế là cậu bắt đầu xa cách, cố gắng tách bản thân ra khỏi trạng thái phụ thuộc đó. “Làm sao cậu biết hay vậy? Mạnh Nhược kinh ngạc. Bạn thân cô miêu tả chẳng khác nào đang kể lại chính xác những gì cô đã trải qua. Bạn cô búng tay một cái, tiếp tục nói: “Và điều này dẫn đến hệ quả là cậu bắt đầu tự hỏi: ‘Vậy thì có cần thiết phải tiếp tục mối quan hệ này không?’ Không chỉ riêng mối quan hệ hiện tại, mà còn là tất cả các mối quan hệ khác. Cậu luôn có cảm giác không cần thiết phải duy trì chúng. Mạnh Nhược càng thêm ngỡ ngàng. cô nhớ lại hồi năm nhất cao học, sau khi chia tay bạn trai cũ, cô chưa từng bước vào một mối quan hệ nào nữa. Khi đó, cô thật sự không còn kỳ vọng gì vào tình yêu. Sau cuộc trò chuyện hôm đó, cô không tìm hiểu cách “chữa trị tâm lý gắn bó kiểu né tránh. Bởi vì cô không muốn giải quyết nó. Né tránh thì cứ né tránh thôi. Cuộc đời có vô số cách để sống, đâu nhất thiết phải kết hôn, sinh con. cô nghĩ rằng, chỉ cần có thể cùng mẹ tiếp tục duy trì tiệm bánh, vậy là đủ. Sau một khoảng lặng, cô cười tươi, cố tình chuyển chủ đề: “Xem ra hôm nay chúng ta phải tự nấu cơm trưa rồi. anh muốn ăn gì không? em sẽ nấu. Tết Trung thu, dù là những gia đình bình thường vốn tiết kiệm cũng sẽ cố mua một con cá, ít thịt để cải thiện bữa ăn. “Gì cũng được. Du Triệt cụp mắt, có chút ngại ngùng khi nhớ lại khoảnh khắc vừa nắm tay cô. “Hơn nữa, đồ ăn em nấu đều rất ngon. Nghe vậy, cô liền nở nụ cười đầy đắc ý: “Vậy thì mua một con cá, thêm một cân thịt ba chỉ, ta làm cá hấp ớt và thịt kho tàu. anh gật đầu: “Được đấy. Sau khi chính thức tiếp nhận vị trí giám đốc nhà máy điện tử, Du Triệt lập tức bắt tay vào cải tổ toàn diện. Trên giấy tờ, anh có ba năm để vực dậy nhà máy khỏi tình trạng thua lỗ, nhưng thực tế, anh biết trên cấp không thể chờ lâu đến vậy. Ngay trước khi anh nhận chức, cấp trên đã nói rõ: nhiệm vụ của anh là cứu nhà máy điện tử số 3. Trong khoảng thời gian này, toàn bộ tiền lương và chi phí vận hành nhà máy sẽ do chính phủ chi trả. Đến khi nhà máy đi vào quỹ đạo, họ sẽ tính toán tài chính sau. Về mặt sản xuất, chính phủ cũng cam kết hỗ trợ tối đa. Ngay khi nhậm chức, anh nói thẳng: “Nhà máy số 3 hiện tại đã tạm ngừng sản xuất, thứ chúng ta cần nhất lúc này là đơn hàng. “Đơn hàng không thành vấn đề, chàng trai trẻ, bí thư khoanh tay, cười nhẹ, “Nhưng có một điều cậu cần hiểu rõ: những đơn hàng bình thường chỉ có thể duy trì hoạt động của nhà máy, chứ không thể cứu nổi nó. “Nếu chỉ cần đơn hàng là đủ thì Vương Hoa Nhân đã không từ bỏ vị trí giám đốc để trốn ra nước ngoài, bất chấp cả nguy cơ phạm pháp. Bí thư nghiêm túc nói, “Hy vọng cậu hiểu điều này. Du Triệt đương nhiên hiểu rõ. anh chưa từng nghĩ rằng chỉ dựa vào đơn hàng là có thể xoay chuyển tình thế. Dưới sự lãnh đạo của anh , rất nhanh chóng, nhà máy điện tử số 3 đã quay lại sản xuất. Để tạo thêm danh tiếng cho anh , phó giám đốc – Nghiêm Chính Quang – còn chủ động tổ chức một buổi lễ nhậm chức long trọng. Trong mắt ông ta, nếu Du Triệt thực sự là kẻ “gánh tội thay, vậy thì càng phải có một lễ nhậm chức đàng hoàng. Tại buổi lễ, Du Triệt trực tiếp công bố bốn nhiệm vụ trọng tâm sắp tới: Chuẩn hóa mô hình bán hàng, điều chỉnh lại hệ thống giá cả. Thắt chặt kiểm soát chất lượng, nhanh chóng xử lý các sản phẩm bị lỗi. Thành lập bộ phận hậu mãi, xây dựng chính sách chăm sóc khách hàng. Tổ chức nghiên cứu thị trường, phát triển sản phẩm mới. Vừa dứt lời, lập tức có người phản đối. “Giám đốc, tôi không phải muốn làm khó anh đâu. Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ chẳng phải là giải quyết nợ nần sao? Người lên tiếng là trưởng phòng tài chính. “Đúng vậy! Nào là kiểm soát chất lượng, nào là thành lập bộ phận hậu mãi, tất cả những thứ này thì giúp ích gì cho hiệu quả kinh doanh? Lần này là trưởng xưởng lên tiếng. “Theo tôi thấy, so với các nhà máy khác, tỷ lệ sản phẩm đạt chuẩn của chúng ta vốn đã rất cao. Nếu cứ lãng phí quá nhiều nhân lực, vật lực vào mấy việc này thì chẳng phải quá vô ích sao? Trong phút chốc, các trưởng phòng ban và quản lý phân xưởng ai nấy đều lên tiếng, mỗi người đứng trên lập trường của mình để bày tỏ ý kiến. Cả hội trường náo nhiệt hẳn lên, chẳng khác nào một cái chợ. Còn Nghiêm Chính Quang – lão cáo già này – lại ngồi một góc, hoàn toàn tàng hình, thoải mái ngồi xem trò vui. Mấy hôm trước, ông ta chỉ thả ra vài câu gợi ý mơ hồ với đám người này, không ngờ lại có hiệu quả đến vậy. ông ta đang chờ đợi, đợi tình hình mất kiểm soát, đợi đến lúc Du Triệt không thể kiềm chế được cục diện, rồi ông ta mới ra tay dẹp yên mọi thứ. Như vậy, sự chênh lệch giữa ông ta và Du Triệt sẽ lộ ra rõ ràng. ông ta muốn dùng bài học này để dạy cho Du Triệt một điều: Làm giám đốc không thể chỉ dựa vào ý tưởng và lòng nhiệt huyết, mà còn phải có đủ năng lực để áp chế được cấp dưới. Nhưng điều ông ta không ngờ là, ngay khi ông ta chuẩn bị lên tiếng để cứu vãn tình hình, Du Triệt đã mạnh mẽ cắt ngang: “Tôi không phải đang xin ý kiến. Tôi đang ra lệnh. “Hai nếu ai có ý kiến, có thể báo cáo lên cấp trên. Hoặc nếu có người cảm thấy bản thân đủ năng lực để giải quyết khủng hoảng hiện tại của nhà máy, có thể nộp đơn thay thế vị trí của tôi. Vài câu nói của anh khiến những kẻ vừa nãy hùng hổ tranh cãi lập tức câm bặt. Ngay lúc đó, không biết từ đâu có người buông một câu đầy châm chọc: “Đúng rồi đấy, giỏi thì lên mà làm! Hồi trước lúc chọn giám đốc thì im thin thít, giờ lại hăng hái nhảy ra ý kiến này nọ. Câu nói này như tạt một gáo nước lạnh vào mặt những người vừa lên tiếng phản đối, khiến sắc mặt bọn họ đỏ bừng như gan heo. Du Triệt đứng trên bục, đảo mắt một lượt, nhanh chóng nhận ra người vừa nói giúp mình – Tào Triển Phi. anh khẽ nhếch môi cười nhạt. Đúng là phong cách của Tào Triển Phi. Tất nhiên, ngoài những người ủng hộ, vẫn còn không ít kẻ nghi ngờ. “Làm giám đốc mới mấy ngày đã ra vẻ quan chức rồi, không biết tự lượng sức à? “Còn trẻ quá, mới có tí chức quyền đã không biết trời cao đất dày, nghĩ mình là ai vậy? “Tôi thấy các trưởng phòng và quản lý phân xưởng góp ý cũng là muốn tốt cho cậu ta thôi, dù sao cũng sợ cậu ta thiếu kinh nghiệm, mới lên được vài ngày đã làm loạn cả nhà máy. “Đúng vậy, nếu cậu ta làm hỏng nhà máy thì chúng ta phải làm sao? … Những lời xì xào bàn tán này, Du Triệt hoàn toàn bỏ ngoài tai. “Về những vấn đề tôi vừa đề cập, trong vài ngày tới tôi sẽ soạn thảo các quy định liên quan. Dứt lời, anh liền rời khỏi bục phát biểu, rời khỏi hội trường. anh vốn chỉ là một tổ trưởng kỹ thuật được thăng chức lên giám đốc, trong nhà máy không có căn cơ, cấp dưới đương nhiên không phục. Nhưng anh không quan tâm bọn họ nghĩ gì, cũng chẳng cần họ tôn trọng mình. Điều anh cần, chỉ là họ phải làm theo lệnh. Còn những kẻ cố tình cản trở, anh có cách xử lý bọn họ.