Điều khiến Du Triệt không ngờ tới chính là, anh lại là người duy nhất đến phòng ban tìm Nghiêm Chính Quang. Như vậy cũng tốt, anh chẳng cần cạnh tranh với ai cả. Nghiêm Chính Quang thì vui vẻ vô cùng. Có người chịu nhận lấy cái đống hỗn độn này, nghĩa là nó không rơi lên đầu ông ta nữa. Cái củ khoai nóng bỏng tay này, ném đi càng sớm, ông ta càng an toàn. Vừa trở lại chỗ làm, Du Triệt liền thấy Tào Triển Phi nhìn mình với ánh mắt như đang nhìn một sinh vật lạ. “Không phải chứ, anh em, cậu thực sự định nhận cái đống tàn dư này à? Chỉ vì cái chức giám đốc?” Tào Triển Phi không thể tin nổi. Du Triệt gật đầu. Tào Triển Phi thở dài: “cậu có biết đây là một cái hố sâu không đáy không?” Du Triệt: “Biết.” Tào Triển Phi trông như sắp ngất đến nơi, vịn chặt lấy bàn rồi nói: “Nghiêm Chính Quang còn chạy trối chết, cậu lại còn muốn nhảy vào?” “tôi muốn thử xem.” Du Triệt kiên định nói. “Anh bạn, cậu phải hiểu rõ tình hình đi, làm giám đốc xưởng không phải chuyện đùa đâu. Phải ký quân lệnh trạng, nếu làm hỏng thì hậu quả rất nghiêm trọng.” Tào Triển Phi khuyên nhủ. Du Triệt: “Tôi biết.” “Không!” Tào Triển Phi giơ tay đập mạnh lên trán mình. “Cậu không biết! Nếu biết thì chắc chắn cậu sẽ không tự mình nhảy vào.” Nói rồi, anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Du Triệt, ghé sát lại gần, giọng cũng thấp xuống, khuôn mặt không còn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày nữa mà trở nên nghiêm túc vô cùng. “Du Triệt, nghe anh em khuyên một câu, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” “Nghĩ theo hướng tích cực, cấp trên đang tìm người xoay chuyển tình hình, muốn bù đắp khoản nợ hơn một triệu. Nhưng nếu nhìn vào mặt tiêu cực thì sao? Nếu cuối cùng xưởng điện khí không thể xoay chuyển tình hình? Nếu khoản nợ hơn một triệu này không thể trả nổi thì sao?” “Vương Hoa Nhân đã chạy rồi, nhưng chính vì ông ta bỏ trốn mà cấp trên không bắt được ông ta. Không bắt được ông ta thì phải tìm một kẻ thế thân, mà ai sẽ làm con dê thế tội đó? Chẳng phải là giám đốc xưởng mới sao? Họ nói là ba năm để xoay chuyển tình hình, nhưng không chừng chưa đến một năm, cậu đã phải gánh cái vạ này rồi.” Tào Triển Phi nói với giọng đầy nghiêm trọng. “Tôi nói thật đấy, cấp trên e rằng cũng có cái nhìn bi quan về chuyện này. Họ nghĩ khoản nợ hơn một triệu này rất khó để cân bằng, dù sao cũng không thể bù đắp nổi, chi bằng tìm ngay một con dê thế tội để tránh rước họa vào thân.” Những điều Tào Triển Phi nói, Du Triệt dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến. Nhưng anh cảm thấy tình hình không bi quan như Tào Triển Phi nghĩ. Hiện tại, xu thế mở cửa kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, chính phủ cũng đang hết sức hỗ trợ các nhà máy phát triển, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn một xí nghiệp quốc doanh quy mô không nhỏ cứ thế mà đóng cửa. Dĩ nhiên, anh cũng sẽ tìm hiểu rõ tình hình trước, nếu đúng như Tào Triển Phi nói, cấp trên chỉ muốn tìm một con dê thế tội, thì anh cũng sẽ cân nhắc kỹ càng xem có nên nhảy vào cái hố này hay không. “Triển Phi, tôi biết cậu lo cho tôi, nhưng tôi không phải kẻ ngốc, sẽ không vô cớ để người ta lợi dụng.” Du Triệt nói, “Tôi có tính toán của mình.” Du Triệt có dã tâm của riêng mình. Anh cũng hiểu rằng, với xuất thân của mình, nếu muốn tiến xa hơn, chỉ có thể dựa vào những con đường không chính thống. Ví dụ như cơ hội lần này, nếu muốn tiến lên, rủi ro là điều không thể tránh khỏi. Tào Triển Phi vẫn còn muốn nói thêm, nhưng nhìn bộ dạng kiên quyết của Du Triệt, anh cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có điều, Du Triệt không ngờ rằng, Dương Hòa Bình lại đến tận xưởng tìm anh vì chuyện này. “Tiểu Khánh, ta nghe nói cháu định tiếp quản xưởng điện khí?” Vừa gặp mặt, Dương Hòa Bình đã vào thẳng vấn đề, giọng nói đầy lo lắng. Du Triệt gật đầu. “Quân lệnh trạng vẫn chưa ký chứ?” Ông lại hỏi ngay lập tức. “Chưa, sáng nay cháu chỉ đến văn phòng xưởng nói chuyện đơn giản với phó giám đốc Nghiêm thôi.” Du Triệt thành thật trả lời. Dương Hòa Bình nhìn quanh một lượt, sau đó kéo Du Triệt vào góc phòng. “Chưa ký thì tốt, Tiểu Khánh, cháu ngàn vạn lần đừng ký.” Ông ta nắm chặt tay Du Triệt, khẩn thiết khuyên răn. “Tiểu Khánh, cháu nghĩ thế nào mà lại muốn tiếp quản xưởng? Tình hình xưởng hiện tại, chẳng lẽ cháu còn không rõ sao?” “Với lại, cháu đã làm ở xưởng năm, sáu năm rồi, chẳng lẽ còn chưa rõ con người của Nghiêm Chính Quang? Ông ta có thể để lại chuyện tốt cho cháu sao?” Du Triệt vẫn chỉ lặp lại câu nói cũ: “cháu muốn thử xem.” Đây là lần thứ ba anh nói câu này. “Tiểu Khánh, cháu không phải là nhắm vào khoản lương của giám đốc xưởng đấy chứ?” Dương Hòa Bình đột nhiên nói. Du Triệt sững người, có lẽ không ngờ rằng bác cả lại nghĩ vậy về anh . Lương của giám đốc xưởng điện khí không thấp, ít nhất cũng phải hai ngàn. Nhưng anh tuyệt đối không vì số tiền lương đó mà muốn tiếp quản xưởng. anh không phải loại người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy. “Hay là vì cháu vừa mới kết hôn, tiêu tốn khá nhiều tiền, nên muốn tìm một vị trí lương cao để sớm trả nợ?” Dương Hòa Bình lại hỏi. Du Triệt lắc đầu: “Không phải vậy đâu, bác à. Cháu muốn tiếp quản xưởng không phải vì tiền lương.” Người đã cùng anh sát cánh năm, sáu năm như Tào Triển Phi thì nghĩ rằng anh muốn cái danh hão của chức giám đốc. Người đã sống chung với anh mười mấy năm như bác cả thì nghĩ rằng anh chỉ vì hai, ba ngàn tiền lương. Nhưng cả hai người bọn họ, không một ai hiểu được chí hướng và hoài bão của anh . Cuối cùng, người hiểu anh nhất, lại là Mạnh Nhược, người chỉ mới quen nhau mấy tháng. Dương Hòa Bình nhíu chặt mày đến mức tạo thành hình chữ “川”: “Không phải vì tiền lương thì ta lại càng không hiểu nổi.” Du Triệt cảm thấy, ngay lúc này, dù anh có nói rõ tâm tư với bác cả, ông cũng chưa chắc hiểu được. Vậy nên anh quyết định không giải thích nhiều. “Bác à, bác đừng lo cho cháu nữa. Cháu biết mình đang làm gì, nếu không có chút chắc chắn, cháu cũng sẽ không nhận chuyện này đâu.” Du Triệt nói nghiêm túc. “Cháu từ nhỏ đã cứng đầu như vậy, chuyện đã quyết thì ai cũng không lay chuyển được. Sao cháu cứ không chịu nghe khuyên nhủ thế?” Dương Hòa Bình thở dài, nhưng giọng điệu không hề có chút trách móc. Du Triệt: “Bác à, quyết định này, cháu đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” “Thôi được rồi, được rồi.” Dương Hòa Bình thấy khuyên không được, chỉ đành thở dài bất lực. Trong khi đó, Mạnh Nhược dành hai ngày để cải tiến công thức làm bánh mì. Cô thay bơ bằng dầu ngô và một ít bơ thực vật, sữa bò được thay bằng sữa bột để tiết kiệm chi phí. Trước khi sản xuất hàng loạt, họ cần tiến hành một cuộc thử nghiệm nhỏ tại xưởng. Trước khi thử nghiệm, Mạnh Nhược phải học cách vận hành toàn bộ dây chuyền sản xuất. Vốn dĩ, Xưởng trưởng Trương dự định giao cho tổ trưởng Phùng Giai Linh trực tiếp hướng dẫn kỹ thuật viên của tổ. Nhưng khi Trương Thải Hà giao nhiệm vụ, Phùng Giai Linh lại thoái thác. “Xưởng trưởng, tôi bận lắm, thật sự không có thời gian.” Phùng Giai Linh tỏ vẻ khó xử. “Xưởng trưởng, hay là để kỹ thuật viên khác hướng dẫn đi? Không phải tôi không muốn giúp, mà thật sự hôm nay tôi bận quá.” Thực ra, trong thâm tâm Mạnh Nhược cũng không muốn để Phùng Giai Linh hướng dẫn mình. Trước đây hai người từng có hiềm khích, nếu cô ta cố ý dạy sai, rồi sau đó mình làm sai theo, thì đúng là không biết kêu ai để đòi lại công bằng. “Tiểu Mạnh, vậy để tôi dạy cô nhé. Đúng lúc hôm nay tôi cũng có chút thời gian.” Trương Thải Hà nói. “Dây chuyền sản xuất này chỉ có mấy thiết bị thôi, trong một buổi chiều là cô có thể học và thao tác thuần thục được.” Việc Xưởng trưởng Trương sẵn lòng tự mình hướng dẫn quả thực là điều tốt nhất. Nói thật, ai dạy cũng có thể có chút tư lợi riêng, nhưng trưởng phòng sản xuất thì chắc chắn không. “Quy trình làm bánh mì gồm năm bước: trộn bột, ủ bột, nướng bánh, gỡ khuôn và đóng gói.” “Quá trình trộn bột cần dùng đến máy trộn bột tự động. Giai đoạn ủ và lên men sử dụng tủ ủ bột. Thiết bị nướng bánh là lò nướng dạng dây chuyền kiểu hầm. Gỡ khuôn sử dụng máy gỡ khuôn chân không, còn đóng gói thì do công nhân thực hiện thủ công.” Nhà máy thực phẩm này được xây dựng từ rất lâu, từ những năm 1950. Vì vậy, nhiều thiết bị trong dây chuyền sản xuất cũng khá cũ. Chẳng hạn như trước đây, gỡ khuôn hoàn toàn làm bằng tay trong môi trường nhiệt độ cao, vừa rườm rà lại dễ bị bỏng. Máy gỡ khuôn chân không này là thiết bị nhập khẩu trong vài năm gần đây. Trương Thải Hà kiên nhẫn giới thiệu từng thiết bị một. “Trộn bột nghĩa là cho tất cả nguyên liệu vào máy trộn bột, sau đó điều chỉnh tốc độ quay, để máy tự động trộn đều.” Trương Thải Hà vừa nói vừa làm mẫu một lần. Sau đó, cô ấy nói: “Cô thử xem.” Khi nãy, lúc xưởng trưởng giới thiệu toàn bộ quy trình, Mạnh Nhược cũng đã quan sát sơ qua thiết bị. Dù thiết bị của nhà máy đã cũ nhưng cách vận hành không quá phức tạp. Trước đây, khi làm thí nghiệm trong phòng nghiên cứu, cô cũng từng sử dụng nhiều loại thiết bị khác nhau. Thực tế, nguyên lý hoạt động của nhiều loại máy móc công nghiệp không khác nhau là mấy. Cô thử thao tác một lượt và nhanh chóng nắm bắt được cách vận hành. Trương Thải Hà hài lòng gật đầu: “Rất đơn giản phải không?” “Đúng vậy, không quá phức tạp.” Mạnh Nhược đáp. “Khi bột được trộn xong, phải kiểm tra xem đã tạo màng gluten hay chưa.” Trương Thải Hà nhắc nhở. Mạnh Nhược gật đầu và lấy sổ tay ghi chép lại. “Ủ bột là bước quan trọng nhất. Không chỉ cần chú ý thời gian lên men, mà còn phải quan sát nhiệt độ trong buồng ủ.” “Gỡ khuôn thì dùng máy hút chân không, thao tác cũng khá đơn giản.” ... Sau khi giới thiệu hết quy trình sản xuất, Trương Thải Hà nói: “Trong quá trình sản xuất, tất cả thiết bị này đều phải thao tác thành thạo. Cô hãy thử vận hành tất cả một lượt, có gì không ổn tôi sẽ nhắc nhở ngay.” Mạnh Nhược lần lượt vận hành máy trộn bột, tủ ủ bột, lò nướng và máy gỡ khuôn. Sau mỗi lần cô thao tác xong một thiết bị, Trương Thải Hà lại gật đầu hài lòng. Khi cô hoàn thành thao tác thiết bị cuối cùng một cách thuần thục, Trương Thải Hà không tiếc lời khen ngợi: “Sinh viên đại học đúng là khác biệt, học cái gì cũng nhanh. Hồi trước tôi phải mất mấy lần mới học được, còn cô chỉ cần một lượt đã thành thạo rồi.” “Cũng nhờ cô dạy giỏi thôi ạ.” Mạnh Nhược khéo léo khen ngợi. Câu nói này khiến Trương Thải Hà rất vui. Mạnh Nhược học nhanh là một chuyện, nhưng bà hướng dẫn tốt cũng là một phần quan trọng. Hồi đó, khi Trương Thải Hà còn là nhân viên mới, người hướng dẫn bà rất thiếu kiên nhẫn. Mỗi khi bà hỏi điều gì chưa hiểu, người đó lại lớn giọng quát: “Đã dạy bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hiểu? Có nghe giảng nghiêm túc không vậy?” Hồi đó, mấy người thầy kiểu này luôn giữ thái độ kênh kiệu như vậy. Bà rất ghét cách làm đó, nên khi hướng dẫn nhân viên mới, bà luôn kiên nhẫn hết mức có thể. Ngày hôm sau, sau khi Mạnh Nhược đã nắm được cách vận hành dây chuyền sản xuất, phân xưởng bắt đầu thử nghiệm sản xuất quy mô nhỏ với công thức đã cải tiến. Kết quả thử nghiệm khá tốt, hương vị rất giống với mẫu bánh trước đó mà giám đốc xưởng đã đưa. Hương vị không có vấn đề gì lớn, mà chi phí sản xuất cũng đã được kiểm soát. Sau khi xem xét các số liệu, Giám đốc Mã hài lòng gật đầu và giao cho Trương Thải Hà tổ chức sản xuất chính thức. Sau giờ tan ca, Mạnh Nhược vẫn đứng trước cổng nhà máy thực phẩm chờ Du Triệt như mọi khi. Mấy ngày nay, công thức được cải tiến, cô học cách vận hành máy móc, quá trình thử nghiệm bánh mì quy mô nhỏ cũng diễn ra suôn sẻ, tâm trạng cô rất tốt. Không lâu sau, Du Triệt đạp xe về phía cô. Mạnh Nhược để ý thấy trên tay lái xe đạp của anh dường như có treo một túi gì đó.