Buổi tối. Trong căn phòng mờ tối, không khí ám muội và ngọt ngào lan tràn. Mạnh Nhược lại một lần nữa bị anh giày vò đến mức không ngừng cầu xin tha thứ. Nhưng giọng cô quá khàn, lại không dám lên tiếng quá lớn. Mỗi khi cô cố gắng phát ra tiếng, cổ họng lại đau rát như bị xé toạc. Cô chỉ có thể dụi đầu vào tai anh, phát ra những tiếng rên nhỏ như mèo kêu. Vốn là cầu xin tha thứ, nhưng trong tai Du Triệt, lại giống như đang quyến rũ anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương