Nghe thấy lời đó, Mạnh Nhược sững sờ, cô chậm rãi quay đầu nhìn anh. Rèm cửa kéo hờ chừa ra khoảng hai bàn tay, ánh trăng len lỏi vào trong, vừa đủ để cô nhìn rõ khuôn mặt anh. Du Triệt như sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh chỉ muốn ôm em thôi, không có ý gì khác.” “Em bị thương, anh cũng không cầm thú đến mức làm gì em vào lúc này đâu.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương