Khi tên cướp xé áo để trói tay cậu, Tạ Trác Nhiên bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc. cậu quay đầu về phía đầu hẻm. Lúc này, trời đã tối hẳn, ánh sáng từ đầu hẻm chỉ còn le lói yếu ớt. Trong thứ ánh sáng mong manh đó, cậu nhận ra bóng dáng quen thuộc của cô. cậu muốn lên tiếng bảo cô chạy đi, đừng lo cho cậu, nhưng cổ họng lại chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ nghẹn ngào. Miệng cậu đã bị tên cướp nhét đầy vải. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương