Bên này, sau khi lo xong chuyện căn nhà của Mạnh Nhược, Tạ Hải Đông nhìn đồng hồ. Dù đã quá giờ trưa từ lâu, ông vẫn quyết định dẫn Tạ Trác Nhiên đi ăn một bữa.

Trên đường về, chợt nhớ đến chuyện lúc nãy, ông bất giác nói: “Ba thấy đồng chí Mạnh vừa rồi xử lý chuyện với người của thôn Phong Tây rất rành mạch. Ban đầu ba còn lo cô ấy sẽ ứng phó không nổi, nhưng có vẻ ba lo lắng thừa rồi.”

“Cô ấy vốn rất giỏi mà.” Ngồi ở ghế sau, Tạ Trác Nhiên thản nhiên đáp.

“con với cô ấy có vẻ khá thân?” Tạ Hải Đông hỏi bâng quơ.

“Cũng tạm.” Tạ Trác Nhiên trả lời đơn giản.