Ở bên này, Lãnh Vi còn chưa về đến ký túc xá đã nhìn thấy Lục Thanh và Cố Tây Thành trong khu rừng trúc nhỏ.

“Lãnh Vi, ở đây này, qua đây đi!

Nghe tiếng Lục Thanh gọi, Lãnh Vi liền chạy tới:

“Thanh Thanh, cậu không phải bị trật chân ở ký túc sao? Sao lại ở đây?

“Không có gì đâu, vừa rồi mình chỉ bịa chuyện thôi. Lục Thanh cười nói.

“Hả? Sao cậu lại lừa mình? Lãnh Vi ngạc nhiên hỏi.

“Vì muốn cậu rời xa Khấu Thừa Hiên, mình chỉ có thể tìm một cái cớ để lừa cậu đi.

Nghe vậy, Lãnh Vi lập tức nhíu mày:

“Thanh Thanh, Khấu Thừa Hiên có vấn đề gì sao? Vừa nãy ánh mắt cậu nhìn anh ấy không bình thường chút nào.

“Nếu mình nói anh ta có thể là gián điệp, cậu có tin không? Lục Thanh nghiêm túc nói.

Lãnh Vi ngạc nhiên, nhưng sau đó gật đầu ngay:

“Tin! Tất nhiên mình tin cậu!

Dù Khấu Thừa Hiên là người cô thích, nhưng so với anh ta, Lãnh Vi tin tưởng Lục Thanh hơn.

“Anh ta là gián điệp kiểu gì? Là của bọn Nhật Bản à? Lãnh Vi vội hỏi.

Lục Thanh đáp:

“Xem tướng, có khả năng là như vậy.

Ngay lập tức, Lãnh Vi cảm thấy buồn nôn. Người mà cô crush hóa ra lại là gián điệp Nhật Bản!

“Thật may là mình chưa hôn anh ta! Lãnh Vi rùng mình, da gà nổi hết cả lên.

“Vi Vi, hôm nay Khấu Thừa Hiên rủ cậu đi chơi bi-a, là cậu chủ động hay anh ta chủ động? Lục Thanh hỏi.

Lãnh Vi suy nghĩ một lát, sau đó khẳng định:

“Là anh ta chủ động!

Lúc đầu, cô chỉ dám đứng trong đám đông lặng lẽ nhìn anh ta, không dám lên tiếng. Chính anh ta là người chủ động mời cô nhảy, rồi đề nghị dạy cô chơi bi-a.

Vừa rồi, khi chìm trong những lời mật ngọt, cô hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Nhưng lời của Lục Thanh khiến cô tỉnh ngộ.

“Có vẻ như Khấu Thừa Hiên cố ý tiếp cận mình. Nhưng tại sao?

“Đương nhiên là vì cậu có thứ mà bọn chúng muốn. Lục Thanh trả lời.

Lãnh Vi nhìn lại bản thân, từ quần áo, túi xách đến trang sức đều chỉ đáng giá một chút tiền. Nhưng một gián điệp đâu thể vì mấy thứ đó mà tốn công lừa cô?

“Không phải vì tiền, chẳng lẽ bọn chúng muốn lấy nội tạng của mình? Lãnh Vi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, vội đưa tay ôm lấy eo.

Lục Thanh không nhịn được cười:

“Đây là thủ đô Hoa Hạ, dù bọn chúng có gan to bằng trời cũng không dám lấy nội tạng của cậu ở đây đâu!

“Vậy thì anh ta muốn gì? Lãnh Vi thực sự không nghĩ ra.

“Nếu không phải vì cậu, vậy thì chỉ có thể là vì người thân của cậu. Cha mẹ cậu làm nghề gì? Cố Tây Thành hỏi.

“Mẹ mình là bác sĩ, ba mình là lập trình viên, đều là những nghề rất bình thường, có gì để bọn chúng nhắm vào đâu?

Cố Tây Thành tiếp tục:

“Nói cụ thể hơn, mẹ cậu làm ở bệnh viện nào, ba cậu làm ở công ty nào?

“Mẹ mình làm ở Bệnh viện Nhân dân số 1 của Tân Thị, là trưởng khoa phụ sản. Còn ba mình…

Nói đến ba, Lãnh Vi do dự.

Hình như cô chưa từng biết ba mình làm ở công ty nào, và ông cũng chưa từng nhắc đến tên công ty.

“Ba mình chưa bao giờ kể về công việc của ông ấy. Chuyện ông là lập trình viên cũng là do mẹ mình nói khi mình phải khai nghề nghiệp của phụ huynh hồi học cấp ba.

“Vậy cậu thử gọi điện cho ba xem, hỏi rõ ông ấy làm gì? Lục Thanh gợi ý.

Lãnh Vi nhìn đồng hồ, thấy bây giờ mới 9 giờ, chắc ba cô chưa ngủ.

Cô lấy điện thoại ra gọi, nhưng người bắt máy lại không phải ba cô mà là đồng nghiệp của ông.

“Alo, Vi Vi à, chú là chú Trần đây!

“Chú Trần? Sao chú lại nghe máy? Ba cháu đâu rồi? Lãnh Vi vội hỏi.

“Ba cháu đang họp, bận quá không nghe máy được. Có gì cháu cứ nói với chú đi!

Lãnh Vi đảo mắt một vòng, rồi hỏi ngay:

“Trường cháu cần khai thông tin cá nhân, phải ghi rõ nghề nghiệp của phụ huynh, cụ thể là công ty nào. Cháu không biết ba cháu làm ở đâu, chú có thể cho cháu biết không?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

“Alo? Chú Trần, chú còn đó không?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói đột ngột cao lên:

“Alo? Alo?? Vi Vi, cháu nói gì thế? Chú nghe không rõ!

“Tín hiệu ở đây tệ quá. Để lát nữa ba cháu gọi lại cho cháu nhé, chú cúp máy đây!

Nói xong, đối phương lập tức cúp máy.

Nghe tiếng tút tút từ điện thoại, Lãnh Vi nhìn Lục Thanh, cười gượng:

“Có vẻ… nguyên nhân đã rõ rồi!

Không lâu sau, ba của Lãnh Vi, Lãnh Tự Sơn, gọi lại.

“Vi Vi à, con ăn cơm chưa? Ba vừa tăng ca xong, không có thời gian nghe điện thoại.

“Nghe nói con cần khai thông tin, công ty của ba tên là…

Ông chưa kịp nói hết câu thì Lãnh Vi đã ngắt lời:

“Ba, con nghĩ con đang bị gián điệp theo dõi!

Lãnh Tự Sơn im lặng hồi lâu, rồi giọng ông run rẩy:

“Vi Vi, con đang ở đâu? Có an toàn không?

“Ba yên tâm, con đang ở ký túc xá, rất an toàn.

Nghe vậy, Lãnh Tự Sơn thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng nói:

“Con ở yên đó, đừng đi đâu cả, ba sẽ đến ngay.

“Ba, con tạm thời rất an toàn, ba đừng quá gấp, nhất định phải cẩn thận!

So với sự an nguy của bản thân, Lãnh Vi lo lắng cho ba mình hơn. Cô hiểu rằng những gián điệp đó không nhằm vào cô mà là nhắm đến ba cô.

Sau khi Cố Tây Thành rời đi, Lục Thanh đưa Lãnh Vi trở về ký túc xá. Các bạn cùng phòng nghe tin liền lập tức quay lại.

Cả năm người ngồi trong phòng chờ đợi, nhưng không ai hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lãnh Vi chống cằm, cố gắng suy nghĩ:

“Các cậu nói xem, ba mình rốt cuộc làm gì? Tại sao lại bị gián điệp để ý?

Trình Y Y đáp:

“Đó là ba cậu, cậu còn không biết, bọn mình thì biết sao được!

Nhớ lại hình ảnh thường ngày của ba mình, Lãnh Vi chỉ thấy ông là một người thích ăn chơi như trẻ con, đến việc phơi quần áo cũng khiến giàn phơi đổ, làm sao có thể là người làm việc trong ngành bí mật?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Lãnh Vi reo lên. Cô vội nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói của Lãnh Tự Sơn:

“Vi Vi, ba đang ở dưới ký túc xá của con. Con xuống đây ngay, nhưng nhớ lặng lẽ, đừng để ai chú ý!

“Dạ!

Lãnh Vi cúp máy, dẫn theo Lục Thanh xuống dưới.

Các bạn khác cũng muốn đi cùng, nhưng Lãnh Vi sợ quá nhiều người sẽ gây chú ý nên chỉ dẫn theo một mình Lục Thanh.

Dù vậy, khi Lãnh Tự Sơn thấy có thêm một người, sắc mặt ông lập tức thay đổi:

“Vi Vi, ba đã dặn con đi một mình. Cô gái này là ai?

Lãnh Vi vội giải thích:

“Ba, đây là Lục Thanh, bạn cùng phòng của con. Chính cô ấy là người phát hiện ra chuyện gián điệp.

Lãnh Tự Sơn trầm ngâm một lát, rồi gật đầu:

“Được rồi, cả hai đi theo ba.

Lãnh Tự Sơn lái xe đến cổng trường, dừng ở bãi đỗ. Ngay lập tức, một chiếc xe địa hình lớn gần đó mở cửa. Ba người bị kéo lên xe, cửa lập tức đóng lại.

Cửa sổ xe có rèm che kín. Trên xe còn có vài người đàn ông cao lớn, cơ bắp, mặc đồ lao động. Họ kéo rèm lại ngay khi cả ba vừa lên xe.

Ngồi ở ghế phụ là một người đàn ông trung niên đeo kính râm. Thấy có ba người lên xe, ông ta cau mày:

“Tiến sĩ Lãnh, không phải chỉ có con gái ông thôi sao? Sao lại có thêm một người?

Lãnh Tự Sơn nhanh chóng giải thích:

“Cô ấy là bạn cùng phòng của con gái tôi. Chính cô ấy phát hiện ra chuyện gián điệp, nên tôi dẫn theo cả cô ấy.

Người đàn ông trung niên nhìn kỹ Lục Thanh, sau đó hỏi dò:

“Cô… là Lục Thanh đúng không?