Ánh mắt Lục Thanh lập tức sắc bén lại, cô nhanh chóng xoay người, chụp lấy bàn tay sắp chạm vào mình. “Ây ây ây! Thanh Thanh, thả tay ra, là mình đây!” Lục Thanh vốn định dùng một đòn vật qua vai, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô nhìn kỹ lại, thì ra là DươngHi Văn. Cô vội buông tay. Dương Hi Văn xuýt xoa xoa cổ tay, than thở: “Sức của cậu ghê thật, suýt nữa thì bóp nát tay mình rồi!” “Hi Văn? Sao lại là cậu?” Lục Thanh hỏi. Dương Hi Văn đáp: “Không là mình thì còn ai vào đây?” “Lãnh Vi và Y Y nhắn tin bảo mình là các cậu đến đây thử váy. Mìnhi chán ở bệnh viện quá, bác sĩ bảo có thể ra ngoài dạo một chút nên mình đến đây.” “Vừa đến đã thấy cậu lén lút chui vào lối thoát hiểm. Mình gọi mấy lần mà cậu không nghe.” Lục Thanh đúng là không nghe thấy, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào việc tìm Vương Mã. “Nói chứ, cậu không phải thử váy sao? Sao lại chạy vào đây một mình? Hẹn hò với ai à?” Dương Hi Văn liếc quanh, trêu chọc: “Cố Tây Thành đâu? Bảo anh ấy ra đây đi!” Lục Thanh bóp trán, bất lực: “Cố Tây Thành không ở đây!” “Không phải Cố Tây Thành? Vậy là ai khác à?” Dương Hi Văn như phát hiện ra một bí mật động trời, che miệng, tỏ vẻ ngạc nhiên. Lục Thanh đầy vạch đen trên đầu, gõ nhẹ vào đầu cô ấy: “Nghĩ gì vậy! Sao cậu lại học tính của Lãnh Vi thế?” “Mình vừa nhìn thấy một người quen, định chào hỏi, nhưng người đó biến mất ngay, có lẽ là mình nhìn nhầm thôi!” Lục Thanh nhìn quanh một lượt, ánh mắt thoáng qua vẻ lo lắng. Cô không nghĩ mình nhìn nhầm. Vừa rồi chắc chắn có một người, có thể là Vương Mã thật, hoặc cũng có thể là ai đó giả mạo Vương Mã. Lục Thanh nâng cao cảnh giác, nhưng trên mặt không biểu lộ gì. “Chúng ta quay lại thử váy đi!” “Được.” Dương Hi Văn gật đầu, khoác tay Lục Thanh rời đi. Khi họ vừa đi, một bóng người lặng lẽ xuất hiện ở cửa lối thoát hiểm, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo bóng lưng Lục Thanh. Quay lại cửa hàng váy, Lục Thanh lập tức nhắn tin hỏi Hàn Tử Uyển xem Vương Mã có ở nhà không. Hàn Tử Uyển trả lời: “Có, bà ấy ở nhà suốt, không rời đi đâu cả.” 【Thanh Thanh, con tìm Vương Mã có việc gì không?】 Lục Thanh không muốn Hàn Tử Uyển lo lắng vì chuyện chưa rõ ràng này, bèn trả lời: 【Không có gì đâu mẹ, chỉ là con muốn bà ấy làm thêm chút thịt bò khô, mấy bạn cùng phòng của con rất thích ăn.】 Đây vốn chỉ là một cái cớ, nhưng Hàn Tử Uyển lại thắc mắc: 【Thịt bò khô? Từ khi nào Vương Mã làm thịt bò khô cho con vậy?】 Lục Thanh đáp: 【Sáng nay lúc con về trường ấy!】 Hàn Tử Uyển ngạc nhiên: 【Không thể nào! Mẹ nhớ rõ Vương Mã bị dị ứng với thịt bò, thậm chí không thể chạm vào, làm sao mà làm được?】 Lục Thanh lập tức cau mày: 【Mẹ chắc chắn chứ?】 Hàn Tử Uyển: 【Chắc chắn, bà ấy bị dị ứng rất nặng. Những năm qua, bất kỳ món gì liên quan đến thịt bò, nhà mình đều không để bà ấy làm.】 Tim Lục Thanh đập thình thịch. Nếu đúng như Hàn Tử Uyển nói, thì Vương Mã hiện tại có thể là giả. Người giả mạo Vương Mã rốt cuộc nhằm mục đích gì? Có phải đang nhắm đến gia đình nhà họ Chu không? Lục Thanh không dám nghĩ sâu thêm. Lúc này, Nguyễn Âm Trần và Cố Phi vừa quay lại với trà sữa. Lục Thanh lập tức chạy đến: “Nguyễn Âm Trần, tôi cần về nhà ngay, phiền anh đưa tôi về được không?” Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Cố Phi vội hỏi: “Thanh Thanh, có chuyện gì vậy?” Lục Thanh nhíu mày, không biết phải giải thích thế nào. Nguyễn Âm Trần hiểu ý, nói ngay: “Lên xe rồi hẵng nói. Tôi đi lấy xe, mọi người đợi ở cổng số một.” Nhận thấy sự nghiêm trọng, Trình Y Y, Lãnh Vi và Dương Hy Văn nhanh chóng thay đồ, cùng cô lên xe về nhà họ Chu. Trên đường, Lục Thanh nhận thêm tin nhắn từ Hàn Tử Uyển, nhưng cô không trả lời gì cả. Cô có thể khẳng định rằng “Vương Mã” hiện tại chưa có hành động làm hại đến gia đình nhà họ Chu, và cũng không phải là thứ tà ma, nếu không trận pháp ở biệt thự đã báo động. Chỉ cần Hàn Tử Uyển không lộ ra sự nghi ngờ, thì bà ấy tạm thời vẫn an toàn. Ngoài ra, trong nhà còn có các bảo mẫu khác, nên tạm thời không có nguy hiểm. Cô trở về là để làm rõ thân phận thật của “Vương Mã“. Khi đến nhà, Lục Thanh nghiêm túc căn dặn mọi người: “Chút nữa cứ xem như không biết gì, các cậu chỉ là khách đến chơi nhà mình thôi.” Mọi người gật đầu đồng ý. Xuống xe, họ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy biệt thự nhà họ Chu. Họ chỉ biết nhà Cố Tây Thành, vị hôn phu của Lục Thanh, rất giàu có, nhưng không ngờ gia đình ruột của cô cũng giàu như vậy. Biệt thự nhà họ Chu vừa mới mua không lâu, có diện tích hơn 1.000 mét vuông. Vào cổng là một bãi cỏ xanh mướt, xung quanh tường rào được trồng nhiều loại hoa cỏ. Bên cạnh bồn hoa có một chiếc ô che nắng cỡ lớn, dưới ô là bàn ghế và một bộ trà cụ tinh xảo. Bộ trà cụ này, Lãnh Vi từng thấy trên tạp chí, được đấu giá với mức một triệu nhân dân tệ. Đi theo con đường rải sỏi nhỏ, phải một lúc sau họ mới thấy cửa chính. Trước cửa là một đài phun nước, biệt thự được thiết kế theo phong cách kiến trúc châu Âu, vừa đơn giản vừa sang trọng. Các vệ sĩ đứng trước cửa, thấy Lục Thanh trở về, lập tức cúi chào và mở cửa cho cô. “Tiểu tiểu thư đã về. Mời tiểu tiểu thư vào!” Trình Y Y không khỏi trầm trồ: “Thanh Thanh, cậu đúng là có số hưởng thật đấy!” “Nhà vị hôn phu đã giàu, gia đình ruột còn giàu hơn!” Lục Thanh nghe vậy chỉ cười khổ. Mọi người xung quanh đều giàu, chỉ có cô là chẳng có xu nào, tiền trong túi lúc nào cũng không giữ được. Có lẽ ông trời đã chia hết tài lộc của cô cho những người bên cạnh. Hàn Tử Uyển thấy Lục Thanh dẫn bạn về, vội vàng bước xuống tiếp đón: “Thanh Thanh, con đưa bạn về sao không nói trước với mẹ? Mẹ chẳng chuẩn bị gì cả, thật thất lễ quá!” “Các cháu mau vào nhà ngồi đi!” “Bưng trái cây và bánh ngọt lên cho khách, chuẩn bị thêm trà và nước ép!” Sự nhiệt tình của Hàn Tử Uyển khiến mọi người có chút bối rối. “Không cần đâu ạ, cô không cần khách sáo thế!” “Cần chứ, cần chứ! Các cháu là bạn học của Thanh Thanh, lần đầu đến nhà chơi, sao có thể không tiếp đãi chu đáo!” Hàn Tử Uyển niềm nở mời họ ngồi xuống. Rất nhanh, các đĩa trái cây cắt gọn gàng và bánh ngọt được dọn lên, kèm theo 5-6 loại nước ép và trà. “Các cháu muốn uống gì thì cứ nói với các cô giúp việc, đừng ngại nhé!” Thấy mọi người còn ngại ngùng, Lục Thanh liền rót nước ép cho họ: “Đừng căng thẳng, mẹ mình rất hiền, không ăn thịt người đâu.” Hàn Tử Uyển không nhịn được cười thành tiếng. “Đúng rồi! Thanh Thanh, sao con đột nhiên về vậy? Lúc nãy con nhắn tin cho mẹ...” Hàn Tử Uyển chưa kịp hỏi hết câu, Lục Thanh đã ra hiệu cho bà im lặng. Đúng lúc này, Vương Mã cười tươi bước tới: “Tiểu tiểu thư, cô và các bạn tối nay có ăn ở nhà không? Nếu cần tôi sẽ chuẩn bị bữa tối ngay!” Ánh mắt Lục Thanh lóe lên, sau đó gật đầu: “Có, chúng tôi sẽ ăn tối ở nhà. Vương Mã, bà chuẩn bị thêm các món, nhất là thịt bò. Sáng nay thịt bò khô bà làm ngon lắm, ai cũng thích.” Nghe vậy, Hàn Tử Uyển thoáng lo lắng nhìn Vương Mã. Vương Mã lại làm như không biết mình bị dị ứng thịt bò, vui vẻ gật đầu: “Được, tôi sẽ đi hầm thịt bò ngay.” “Vương Mã, chẳng phải bà bị dị ứng thịt bò sao?” Hàn Tử Uyển hỏi, giọng đầy lo lắng. Bước chân Vương Mã khựng lại, mọi người đều nín thở. Không khí trở nên căng thẳng, nhưng Vương Mã chỉ tỏ vẻ khó hiểu: “Dị ứng? Tôi bị dị ứng thịt bò lúc nào? Thưa phu nhân, bà nhớ nhầm rồi chăng?” “Lúc bà phỏng vấn ngày đầu tiên, bà đã nói mình bị dị ứng thịt bò, thậm chí không thể chạm vào. Bà quên rồi sao?” Hàn Tử Uyển nhíu mày hỏi. Vương Mã ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Chuyện đó đã gần 30 năm rồi, tôi không nhớ rõ nữa. Nhưng nếu có dị ứng thì chắc cũng khỏi lâu rồi, giờ tôi động vào thịt bò chẳng thấy có phản ứng gì.” Hàn Tử Uyển định nói thêm gì đó nhưng bị Lục Thanh ngăn lại: “Không sao đâu! Nếu bà ấy thực sự dị ứng, chúng ta đã không được ăn thịt bò khô ngon như vậy rồi!” Vương Mã lập tức cười rạng rỡ: “Chỉ cần tiểu tiểu thư thích, tôi có dị ứng cũng phải làm!” Sau khi Vương Mã rời đi, Hàn Tử Uyển vội hạ giọng nói với Lục Thanh: “Vương Mã bị dị ứng thịt bò rất nghiêm trọng. Bà ấy từng nói lúc nhỏ chỉ vì chạm vào một chút thịt bò mà suýt mất mạng. Dị ứng nặng như vậy, làm sao có thể tự khỏi được!” Ánh mắt Lục Thanh trở nên nghiêm trọng, lạnh lùng nói: “Bà ấy có lẽ không phải là Vương Mã thật!”