Cố Tây Thành bước đến bên cửa sổ, dùng tia laser ở đáy bật lửa chiếu ba lần vào khoảng không phía xa. Đây là tín hiệu đã được anh thỏa thuận trước với cảnh sát. Khi thấy ánh sáng từ tia laser, đội cảnh sát đang ẩn mình xung quanh khách sạn lập tức tiến vào bao vây tòa nhà. Chỉ năm phút sau, tiếng còi báo động vang lên khắp khách sạn. Vệ sĩ của các ông chủ lớn chạy tán loạn để cứu người, nhưng khi phá cửa xông vào, họ chỉ thấy các ông chủ đã ngất xỉu. Trước mặt họ là những chiếc bùa giấy nhỏ lơ lửng giữa không trung. Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Những vệ sĩ dù cố gắng hết sức cũng chỉ kịp kéo ông chủ của mình ra ngoài phòng, nhưng vừa bước ra, họ đã đối mặt với Lục Thanh. Đằng sau cô, một đoàn bùa giấy như một đội quân nhỏ đang bảo vệ. “What's that? Yellow Paper?” Những lính đánh thuê ngoại quốc không khỏi bàng hoàng. Lục Thanh nở nụ cười kiêu ngạo, tự hào nói: “Các người có mắt như mù! Để tôi cho các người mở rộng tầm mắt, đây là thuật điều khiển bùa của Trung Hoa!” Cô niệm chú: “Hư hư linh linh, Thái Thượng Ngọc Thanh, phù nguy tế khốn, cắt giấy thành binh, tam hồn quy tả, thất phách quy hữu, tức tốc khởi thân, tuân lệnh ta!” Cùng với tiếng quát lớn, Lục Thanh kết ấn, chân phải dậm mạnh xuống. Ngay lập tức, những bùa giấy như sống lại, ngẩng đầu rồi lao thẳng về phía trước. Không lâu sau, khách sạn vang lên tiếng gào khóc thảm thiết: “Help! Help me!” Khi cảnh sát lên đến tầng trên, họ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ: những người đàn ông lực lưỡng đang bị các bùa giấy nhỏ đánh đập không thương tiếc. Còn Lục Thanh thì ngồi trên ghế, nhàn nhã ăn nho như đang thưởng thức một buổi biểu diễn. Cảnh sát trưởng Mạnh Xuân nhìn cảnh tượng này, thầm hiểu tại sao LýHổ lại quý mến cô bé này đến vậy. Có năng lực, nhanh nhẹn, lại còn đáng yêu. Ai mà không thích được chứ? “Tiểu sư phụ Lục, cảm ơn em đã hỗ trợ. Việc còn lại cứ giao cho chúng tôi!” Lục Thanh gật đầu: “Được thôi! Nhớ tập trung điều tra tên đầu trọc. Hắn là kẻ cầm đầu và cũng là nguồn gốc của dược phiện.” “Hiểu rồi!” Mạnh Xuân ra lệnh bắt giữ toàn bộ những kẻ bất tỉnh. Xuống tầng dưới, Lục Thanh trông thấy Phan Ký bị cảnh sát áp giải lên xe. Khi nhìn thấy cô, hắn lập tức hiểu ra sự việc. “Sở Thanh, cô là ai?” Phan Ký hét lớn. Lục Thanh cười, tháo tấm bùa ẩn thân, trở lại gương mặt thật và đáp: “Phan trưởng ban, tôi là Lục Thanh, hân hạnh làm quen!” Phan Ký hoảng hốt: “Thì ra là cô!!” “Tại sao? Tại sao cô lại muốn phá hủy con đường kiếm tiền của tôi? Cô sống cuộc đời xa hoa, dựa vào người giàu có. Sao cô phải can thiệp vào chuyện của tôi?” “Tại sao anh lại hại người khác? Vì tiền à?” Lục Thanh nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Đúng là ai cũng thích tiền, nhưng kiếm tiền cần phải chính đáng. Nghèo không phải lý do để anh làm hại người khác!” Phan Ký bật cười khinh bỉ, ánh mắt đầy giễu cợt: “Người giàu như cô thì làm sao hiểu được nỗi khổ của người nghèo!” “Không có tiền, chẳng ai coi anh là người. Không có tiền, anh chẳng làm được gì. Không có tiền, ngay cả người anh yêu nhất cũng chẳng giữ nổi!” Lục Thanh không nói thêm. Với những người như Phan Ký, mọi lời biện minh đều vô nghĩa. Luật pháp sẽ trừng trị hắn thích đáng. Khi Phan Ký bị đưa đi, Lục Thanh và Cố Tây Thành chuẩn bị rời đi thì Quan Hội Văn gọi lại: “Lục Thanh, cảm ơn cô!” Cô đeo còng tay, nhưng vẻ mặt nhẹ nhõm chưa từng thấy. “Cảm ơn cô đã cứu tôi. Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sự khống chế của chúng!” “Không cần cảm ơn. Tôi sẽ giải thích với cảnh sát về sự hợp tác của cô. Cô cũng là nạn nhân, có lẽ sẽ không bị kết án. Nhưng việc cai nghiện sẽ rất đau đớn. Cố gắng lên!” Quan Hội Văn gật đầu mạnh mẽ: “Tôi sẽ cố gắng vượt qua!” “Đúng rồi! Có một chuyện tôi không chắc, nhưng vẫn muốn nói.” “Chuyện gì? Cô cứ nói đi!” “Trước khi cảnh sát đến, hình như có người đã trốn thoát!” Lục Thanh lập tức căng thẳng: “Ý cô là sao? Ai đã trốn?” Quan Hội Văn kể với Lục Thanh: “Trước đây, tôi vô tình nghe nhóm lính đánh thuê nói chuyện bằng tiếng Bồ Đào Nha. Tôi từng tự học ngôn ngữ này nên hiểu được chút ít.” “Họ nhắc đến một 'vật thí nghiệm' đã trốn thoát, và dặn phải bắt lại bằng mọi giá, nói rằng hắn sẽ phát điên nếu không kiểm soát được.” Lục Thanh gật đầu: “Chuyện này cô hãy nói lại với cảnh sát khi họ hỏi. Đây có thể là một manh mối quan trọng.” “Được!” Sau khi Quan Hội Văn bị dẫn đi, Chu Thiên Lâm đưa Lục Thanh về trường. Vừa bước xuống xe, cô nhận được cuộc gọi từ anh ba, Chu Thiên Cẩm: “Em gái, em thế nào rồi? Có bị thương không? Em đang ở đâu?” Ba câu hỏi dồn dập khiến Lục Thanh ngỡ ngàng: “Anh ba, anh biết rồi sao!” Chu Thiên Cẩm thở dài: “Vậy nghĩa là em thực sự đã đi làm nhiệm vụ nằm vùng, mà không nói với ba mẹ và anh em?” Lúc này, Lục Thanh mới nhận ra anh ba đang gài bẫy mình. “Anh ba, em xin lỗi! Không phải em cố ý giấu, mà vì sợ mọi người lo lắng thôi.” “Chu Lục Thanh!” Anh ba nghiêm giọng: “Anh biết em mới về nhà chưa lâu, có thể chưa thân quen nhiều với mọi người, nhưng chúng ta là gia đình. Em đi làm việc nguy hiểm như thế, sao có thể giấu được?” “Nếu em gặp chuyện gì, thì chúng ta…” Nói đến đây, Chu Thiên Cẩm dừng lại, nhanh chóng tự trấn an: “Thôi thôi, anh không muốn nói điều xui xẻo.” Nghe vậy, Lục Thanh không nhịn được mà bật cười: “Anh ba, em biết lỗi rồi. Ngày mai em sẽ về nhà xin lỗi ba mẹ và mọi người, được không?” Chu Thiên Cẩm thở dài: “Được! Vậy mai anh sẽ bảo dì Vương làm thêm những món em thích.” “Vâng! Anh ba ngủ ngon nhé!” Cúp điện thoại, Lục Thanh thở hắt ra, quay sang Chu Thiên Lâm than thở: “Em nghĩ mình làm ba mẹ và các anh buồn rồi!” Chu Thiên Lâm mỉm cười an ủi: “Em không sai. Họ cũng không sai. Em giấu họ vì sợ họ lo lắng, còn họ vì yêu em nên muốn biết mọi chuyện.” “Ngày mai anh đi cùng em, giải thích rõ ràng với họ. Họ sẽ không giận em đâu.” Nghe vậy, Lục Thanh mới yên tâm, nở nụ cười tươi. Về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng là Cố Phi, Trình Y Y và Lãnh Vi đã đợi cô. Thấy cô bình an trở về, họ lập tức chạy đến: “Lục Thanh, kể cho bọn tớ nghe đi! Cậu đã dạy cho đám ác nhân đó bài học thế nào?” Lục Thanh nhướng mày cười: “Sao các cậu không lo tớ thất bại à?” “Cậu là Lục Thanh! Sao có thể thất bại được?” Trình Y Y tự tin nói, còn hơn cả chính Lục Thanh tin vào mình. “Nhanh kể đi! Đám người đó giờ thế nào? Cậu thấy gì bên trong?” Bốn người ngồi bệt xuống thảm, Lãnh Vi còn gọi video cho Dương Hi Văn để cô cùng nghe. Khi nghe đến cảnh các nạn nhân bị đe dọa, sỉ nhục, Dương Hi Văn không khỏi rùng mình. “Nếu hôm đó mình bị tiêm thuốc, giờ chắc đã không thể thoải mái nằm đây rồi.” Cô đùa: “Lãnh Vi, đưa điện thoại cho Lục Thanh. Mình muốn quỳ cảm ơn cô ấy!” Nghe vậy, Lục Thanh vội xua tay: “Không cần khách sáo vậy đâu!” “Ơn cứu mạng, lạy một cái không quá đâu!” Lãnh Vi lập tức đưa điện thoại lại gần Lục Thanh. Trên màn hình, Dương Hi Văn quỳ xuống giường, dập đầu ba cái. “Lục Thanh, mình nợ cậu!” Hành động bất ngờ khiến Lục Thanh dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng làm thế nữa!” Dương Hi Văn vừa ngồi xuống, Lục Thanh bất chợt nhìn thấy đôi mắt đỏ rực phía sau cô qua màn hình. Cô lập tức đánh chữ gửi tin nhắn: “Có người phía sau! Chạy ngay!” Thấy tin, Dương Hi Văn phóng to hình ảnh của mình trên màn hình. Khi nhìn rõ đôi mắt đỏ đáng sợ ấy, cô lặng lẽ cầm một quả táo trên bàn, rồi bất ngờ ném mạnh về phía sau, sau đó quay đầu bỏ chạy.