Người đàn ông cầm trong tay một ống kim tiêm, lao tới định tiêm vào cánh tay của Dương Hi Văn.

Dương Hi Văn vội dùng cả hai tay chắn lại và hét lớn cầu cứu:

“Thầy ơi, cứu em với!”

Nghe thấy tiếng hét, các huấn luyện viên lập tức lao vào bãi lau sậy.

Tên hung thủ thấy vậy đành bỏ chạy, nhanh chóng biến mất vào trong lau sậy.

Khi các huấn luyện viên tìm thấy Dương Hi Văn, cô đã sợ đến mức ngây người, toàn thân run rẩy không ngừng.

“Dương Hi Văn, em sao rồi?”

Dù mọi người liên tục gọi nhưng cô không có phản ứng, ánh mắt đờ đẫn, đồng tử bắt đầu giãn ra.

Các huấn luyện viên nhanh chóng phát hiện trên cánh tay cô có một vết chích kim, một cảm giác bất an lan tỏa trong lòng họ.

“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”

Một huấn luyện viên bế cô lên, tức tốc chạy đến bệnh viện.

Đến 6 giờ chiều, tổng huấn luyện viên thổi còi kết thúc trận đối kháng.

Nhờ sự giúp đỡ của Nguyễn Âm Trần và Cố Phi, Lục Thanh gần như bỏ xa tất cả, đạt tổng cộng 40 điểm và được cộng thêm 20 điểm vào kết quả học tập.

Tổng huấn luyện viên cười nói nhỏ với Lục Thanh rằng với điểm số này, tổng điểm của cô là 79, vừa đủ để qua môn.

Nếu không tham gia trận đối kháng, cô chắc chắn sẽ thiếu một điểm và không đủ để qua.

Lục Thanh thở phào nhẹ nhõm, may mắn vì đã tham gia.

Hoàn tất mọi việc, cô lập tức gọi điện cho Dương Hi Văn để hỏi thăm tình hình.

Nhưng người nghe máy lại là Trình Y Y và Lãnh Vi.

“Thanh Thanh, trận đấu xong chưa? Hi Văn đang ở bệnh viện!”

“Cái gì!” Lục Thanh lập tức căng thẳng.

Dương Hi Văn vẫn gặp chuyện!

Cô cùng Cố Phi vội vàng chạy đến bệnh viện, thấy Trình Y Y và Lãnh Vi đang ngồi trong phòng bệnh, nét mặt đầy lo lắng.

“Hi Văn sao rồi?” Lục Thanh gấp gáp hỏi.

Thấy cô đến, cả hai như tìm được chỗ dựa, vội tiến tới.

“Thanh Thanh, Hi Văn cô ấy... cô ấy...” Trình Y Y lắp bắp không nói được.

Lãnh Vi vội vàng nói thay:

“Để tớ nói! Bác sĩ bảo Hi Văn bị tiêm một loại ma túy tổng hợp mới. Dù lượng rất nhỏ, nhưng hiện tại thành phần của loại ma túy này vẫn chưa xác định rõ. Bác sĩ cũng không chắc sau khi tỉnh lại cô ấy sẽ có phản ứng gì.”

“Ma túy!” Lục Thanh kinh ngạc tột độ.

“Sao lại bị tiêm ma túy?”

Lãnh Vi thuật lại lời của các huấn luyện viên.

Nghe xong, Lục Thanh bất lực xoa trán: “Đúng là, cái gì đến cũng không tránh được!”

Cô bước tới bên giường kiểm tra cơ thể Dương Hi Văn. Quả thực, trong người cô ấy vẫn còn lượng nhỏ chất độc, nhưng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này, một huấn luyện viên mang kết quả kiểm tra vào.

“Thầy ơi, Hi Văn sao rồi?” Trình Y Y hỏi.

Huấn luyện viên nghiêm túc đáp:

“Bác sĩ nói cô ấy không sao. Ma túy chưa thực sự xâm nhập nhiều, lượng rất nhỏ, chỉ cần nằm viện vài ngày là ổn.”

“Chúng tôi đã lấy mẫu máu của cô ấy để kiểm tra. Một khi xác định được loại ma túy, sẽ lập tức có biện pháp xử lý.”

“Về tên tấn công cô ấy, chúng tôi đang điều tra và sẽ không để hắn thoát.”

Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lục Thanh vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Đến tối, Dương Hi Văn tỉnh lại nhưng không hoàn toàn tỉnh táo và tỏ ra rất đau đớn.

Lục Thanh lập tức gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng của cô, sau đó bảo y tá tiếp tục tiêm thuốc.

“Loại ma túy này thật đáng sợ. May mà lượng nhỏ, nếu nhiều hơn, cô ấy có thể sẽ chết vì đau đớn nếu không được tiếp tục điều trị.”

Bác sĩ nghiêm trọng nói và quay sang hỏi nhóm Lục Thanh:

“Các cô là người nhà của cô ấy à?”

“Không, chúng tôi là bạn cùng phòng. Có gì bác sĩ cứ nói với chúng tôi.” Lục Thanh trả lời.

“Tối nay cô ấy có thể sẽ rất bất ổn. Các cô sẽ phải vất vả trông nom. Nếu qua được đêm nay, tình trạng sẽ ổn định hơn.”

Lục Thanh gật đầu: “Chúng tôi hiểu rồi!”

Cả nhóm bốn người gần như không ngủ, thay nhau túc trực bên cạnh Dương Hi Văn suốt cả đêm.

Lục Thanh dùng khí của mình để giảm bớt đau đớn cho Dương Hi Văn, nhưng vì cô ấy chỉ là người thường, nên Lục Thanh không dám sử dụng quá nhiều.

Đến gần sáng, tình trạng của Dương Hi Văn mới dần ổn định. Nhóm bạn cũng có chút thời gian chợp mắt.

Lúc 7 giờ sáng, Cố Tây Thành và Nguyễn Âm Trần gần như đến bệnh viện cùng lúc.

Nhìn nhau với những túi đồ ăn sáng trên tay, cả hai đều im lặng, không khí trở nên hơi ngượng ngùng.

Cuối cùng, Nguyễn Âm Trần chủ động chào trước:

“Anh Cố, chào buổi sáng!”

Cố Tây Thành không đáp, thẳng thừng đi vào phòng bệnh.

Nguyễn Âm Trần gượng cười, rồi cũng lặng lẽ theo sau.

Khi đẩy cửa bước vào, thấy các cô gái đều đang ngủ, cả hai tự giác bước nhẹ nhàng và mỗi người đi về phía “người của mình”, cẩn thận đắp thêm áo cho họ.

Lục Thanh không bị đánh thức bởi tiếng động mà bởi mùi thơm của bánh bao.

Mở mắt ra, cô liền thấy Cố Tây Thành.

“Sao anh lại đến đây?” Lục Thanh dụi dụi mắt.

Cố Tây Thành nhìn đôi mắt đầy tơ máu của cô, không giấu được sự xót xa:

“Ăn chút gì đi. Một lát anh đưa em về trường nghỉ ngơi. Anh sẽ sắp xếp người chăm sóc cho Hi Văn.”

“Ừm!”

Lục Thanh gật đầu, cầm ngay chiếc bánh bao thịt lớn lên ăn.

Lúc này, Cố Phi cũng tỉnh giấc. Nguyễn Âm Trần đang dịu dàng lau mặt cho cô bằng khăn ướt.

Trong khi đó, Trình Y Y và Lãnh Vi, vừa tỉnh dậy, bất ngờ phải chứng kiến cảnh “phát cẩu lương“. Là hai người độc thân duy nhất, họ chỉ biết lặng lẽ tựa vào nhau.

Trình Y Y than thở: “Chúng ta có nên tìm bạn trai không?”

Lãnh Vi gật đầu đồng tình: “Phải rồi! Nếu có bạn trai, chúng ta đâu cần chịu cảnh ăn cẩu lương thế này!”

Lục Thanh và Cố Phi bật cười:

“Thở dài cái gì! Đồ ăn sáng của các cậu cũng mang theo đây này!”

Cố Tây Thành và Nguyễn Âm Trần đưa phần ăn sáng của Trình Y Y và Lãnh Vi ra.

Hai cô bạn nhanh chóng nhận lấy, không quên “chúc phúc”:

“Cảm ơn ông chủ! Chúc hai người bách niên giai lão, trăm năm hạnh phúc!”

Đang cười nói, Dương Hi Văn bất ngờ tỉnh lại.

Sau một đêm đau đớn và hỗn loạn, cuối cùng cô cũng trông có vẻ khỏe hơn.

“Hi Văn, cậu tỉnh rồi! Để tớ gọi bác sĩ!”

Trình Y Y vội vàng bấm chuông gọi y tá.

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra, rồi mỉm cười nói:

“Cô ấy có thể trạng khá tốt, hiện giờ không có gì đáng ngại. Lát nữa lấy máu xét nghiệm thêm là được.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Em cảm ơn bác sĩ!”

Sau cú sốc vừa qua, Dương Hi Văn không kìm được nước mắt.

“Tớ… tớ cứ tưởng mình sắp chết rồi!”

Lục Thanh lập tức đưa khăn giấy cho cô:

“Làm gì có chuyện đó! Mọi chuyện đã ổn, cậu vẫn đang sống khỏe mạnh đây này!”

“À, cậu có nhìn rõ kẻ tấn công mình là ai không?” Cố Phi hỏi.

Dương Hi Văn lắc đầu:

“Tớ chỉ biết đó là một người đàn ông, anh ta đeo khẩu trang, tóc hơi dài, không nhìn rõ mặt, nhưng ánh mắt thì đỏ ngầu, giống như kẻ điên, rất đáng sợ.”

Lục Thanh nhíu mày suy nghĩ.

Nơi xảy ra vụ việc đã được khoanh vùng vì trận đối kháng, đường ra vào chỉ có một lối duy nhất. Người ngoài khó có thể lẻn vào.

Nếu vậy, khả năng cao hung thủ là một trong số những huấn luyện viên hoặc sinh viên. Huấn luyện viên chắc chắn không thể, vậy chỉ còn lại sinh viên.

Vừa nghĩ, Lục Thanh vừa định lấy mai rùa và đồng xu từ trong túi ra để bói.

Nhưng mò mãi không thấy gì, cô mới nhớ ra mình vẫn mặc quân phục, không mang theo túi nhỏ.

“Cứ về ký túc xá rồi tính tiếp vậy!”

Một lát sau, bố mẹ của Dương Hi Văn cũng đến nơi, nhóm bạn cuối cùng có thể trở về ký túc xá để tắm rửa và nghỉ ngơi.