Lưu Mạc Thanh sững sờ, sau đó vội vàng kéo chăn đắp lên người Lưu Mạn Vân. “Cô đến đây làm gì? Mau ra ngoài!” “Mạn Vân không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng này của em ấy.” Nhưng Lục Thanh không ra ngoài, mà bước đến, nắm lấy tay Lưu Mạn Vân, truyền lực lượng của mình để giúp cô ấy giảm bớt đau đớn. Cố Tây Thành cũng vận dụng thần lực bao phủ lấy cô ấy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương