Bắt nạt nữ sinh??

Mọi người hoảng hốt, vội vàng xua tay:

“Không có, không có! Chúng tôi không bắt nạt nữ sinh!

“Nếu các cậu không bắt nạt cô ấy, thì sao cô ấy lại khóc? Tổng huấn luyện viên giận dữ hỏi.

Triệu Hùng vội giải thích: “Tôi... chuyện là... cô ấy bị tôi dọa nên mới khóc thôi…

Tổng huấn luyện viên trừng mắt, ngắt lời:

“Thế mà còn bảo không bắt nạt người ta!

“Không phải! Tổng huấn luyện viên, là cô ấy đánh tôi đấy, từ đầu đến cuối tôi chưa chạm vào cô ấy! Triệu Hùng nói vội vàng.

Tổng huấn luyện viên tỏ vẻ không tin:

“Cậu nói cô ấy đánh cậu?

“Ha~ nhìn thể hình của hai người đi, cậu nghĩ tôi có thể tin nổi không?

Lúc này, Lục Thanh tốt bụng lên tiếng giải thích giúp Triệu Hùng:

“Tổng huấn luyện viên, đúng là em đánh anh ấy thật, anh ấy không nói dối đâu!

Tổng huấn luyện viên chặn lại, vẻ mặt chính trực:

“Cô bé, đừng sợ! Có tôi ở đây, không ai dám đe dọa em đâu!

“Em cứ nói thật, tôi sẽ làm chủ cho em!

Lục Thanh: “Tổng huấn luyện viên, em nói thật đấy, đúng là em đã đánh anh ấy!

Tổng huấn luyện viên: “Tôi không tin! Chắc chắn là anh ta đã đe dọa em!

Thấy vậy, Lục Thanh cắn răng, tiến tới nắm lấy tay tổng huấn luyện viên, một cú quật vai nữa và lại quật ông xuống đất.

“Bây giờ thì thầy tin rồi chứ!

Tổng huấn luyện viên im lặng hồi lâu, lặng lẽ đứng dậy, phủi bụi trên người, rồi quét ánh mắt lạnh lùng về phía mọi người, trầm giọng nói:

“Nhìn gì mà nhìn? Đến giờ huấn luyện rồi, sao còn chưa đi huấn luyện?

Nghe thấy vậy, mọi người vội vàng tản ra, ai về chỗ nấy bắt đầu luyện tập.

Lục Thanh cúi đầu, co ro như một con chim cút, lặng lẽ quay về hàng của lớp, tổng huấn luyện viên cũng không trách phạt cô.

Tưởng rằng chuyện này sẽ qua đi như vậy, nhưng đến buổi tự học tối, Lục Thanh vẫn bị cô chủ nhiệm gọi ra xin lỗi tổng huấn luyện viên.

“Lục Thanh, sao em có thể ra tay với tổng huấn luyện viên được, mau xin lỗi đi! Phương Mẫn Tĩnh nghiêm giọng.

Lục Thanh cúi đầu, khẽ cúi chào tổng huấn luyện viên:

“Tổng huấn luyện viên, em xin lỗi, em không nên quật thầy như vậy!

Tổng huấn luyện viên vội xua tay, cười nói:

“Không sao không sao! Tôi là đàn ông, bị quật một chút cũng chẳng đau, không sao đâu!

“Cô Phương, cô cũng thật là, kéo tôi qua đây nói là có việc, ai ngờ là để cô bé này xin lỗi.

“Nếu biết trước thì tôi đã không đến rồi, chuyện nhỏ thế này, cần gì phải bắt em ấy xin lỗi chứ!

Phương Mẫn Tĩnh đầy vẻ áy náy:

“Tổng huấn luyện viên, thầy tốt bụng không có nghĩa là không cần phải xin lỗi.

“Chuyện xảy ra ban ngày là lỗi của Lục Thanh, tất nhiên em ấy cần xin lỗi thầy. Mong thầy nể tình em ấy còn nhỏ mà đừng trừ điểm huấn luyện của em ấy!

Nghe vậy, tổng huấn luyện viên liền hiểu vì sao Phương Mẫn Tĩnh nhất quyết yêu cầu Lục Thanh xin lỗi mình.

Ở trường này, huấn luyện quân sự được xem như là một môn học bắt buộc đầu tiên của học sinh và được tính điểm.

Nếu không đạt sẽ bị đánh trượt và phải huấn luyện lại cùng khóa sau vào năm tới.

Lục Thanh đã xin nghỉ nhiều lần, điểm huấn luyện thường ngày đã bị trừ, nếu lần này lại bị trừ thêm vì ra tay, khả năng trượt môn của cô sẽ rất cao.

Phương Mẫn Tĩnh chính là lo cho việc này.

Tổng huấn luyện viên cười bất lực: “Cô Phương, trong mắt cô, tôi nhỏ mọn đến vậy sao!

“Vì chút chuyện này mà làm khó em ấy thì không đáng đâu, cô yên tâm, tôi sẽ không để ai trừ điểm thường ngày của em ấy cả.

“Ngược lại, với khả năng của em ấy, nếu thể hiện xuất sắc trong trận đấu đối kháng sắp tới, tôi còn phải cộng điểm cho em ấy nữa!

Phương Mẫn Tĩnh nghe vậy mới yên tâm.

“Là tôi suy nghĩ quá hẹp hòi, cảm ơn tổng huấn luyện viên!

Tổng huấn luyện viên mỉm cười nhìn Lục Thanh: “Cô bé, em tên là Lục Thanh phải không?

Lục Thanh gật đầu.

“Em học võ công này từ ai vậy? Tổng huấn luyện viên hỏi.

Lục Thanh đáp: “Là sư phụ dạy em ạ.

Tổng huấn luyện viên hơi ngạc nhiên: “Em còn có sư phụ sao? Cho tôi hỏi, sư phụ em tên gì vậy?

Lục Thanh: “Sư phụ em là chủ trì của Thanh Vân Quan ở núi Ngư Đài, tên là Dư Hành Tử.

“Đạo quán à? Em là con gái sao lại được gửi vào đạo quán? Bố mẹ em nghĩ gì vậy? Tổng huấn luyện viên không hiểu.

Lục Thanh gãi đầu cười:

“Em không có bố mẹ! Em là trẻ mồ côi, được sư phụ nhặt về từ ven đường.

Nghe vậy, trong mắt tổng huấn luyện viên ánh lên chút xót xa:

“Hóa ra em là trẻ mồ côi! Xin lỗi, tôi không nên hỏi chuyện này!

“Không sao ạ! Sư phụ và sư mẫu đối với em rất tốt, nên em cũng không bận tâm bố mẹ ruột mình là ai. Lục Thanh mỉm cười.

Từ nhỏ, cô đã biết mình là trẻ mồ côi, nhưng vì sư phụ, sư mẫu và các sư huynh đều rất yêu thương cô, nên cô không mấy bận lòng về điều này.

“Thôi được rồi! Chuyện này coi như xong, cô Phương, để em ấy quay lại lớp học đi, chúng ta cũng đừng làm mất thời gian của em ấy. Tổng huấn luyện viên mỉm cười.

“Vâng! Phương Mẫn Tĩnh mỉm cười gật đầu:

“Lục Thanh, em về đi nhé!

“Dạ!

“Chào tạm biệt tổng huấn luyện viên!

Lục Thanh vừa định quay về lớp thì bỗng dừng lại, quay đầu nói với tổng huấn luyện viên:

“À... tổng huấn luyện viên, mấy ngày tới thầy nhớ gọi điện cho con trai thầy thường xuyên. Gần đây, cậu ấy đang gặp vận xui, khuyên cậu ấy đừng đi một mình vào ban đêm, dễ gặp nguy hiểm.

“Gì cơ? Tổng huấn luyện viên ngạc nhiên:

“Lục Thanh, em đang nói gì thế?

“Thiên cơ bất khả lộ, nếu thầy tin thì nghe em, còn nếu không thì coi như em chưa nói gì.

Nói xong, Lục Thanh bước vào lớp.

Tổng huấn luyện viên nhìn Phương Mẫn Tĩnh đầy thắc mắc: “Cô Phương, cô bé này trước đây cũng thế à?

Phương Mẫn Tĩnh khẽ cau mày, im lặng một lúc rồi nói:

“Tổng huấn luyện viên, tôi nghĩ thầy nên nghe lời em ấy. Em ấy lớn lên ở đạo quán, có lẽ biết chút ít về bói toán.

“Tôi là đảng viên, người theo chủ nghĩa duy vật, không tin những chuyện này đâu! Tổng huấn luyện viên cau mày.

Thật ra, trước đây Phương Mẫn Tĩnh cũng không tin, nhưng sau chuyện của Trình Y Y, cô đã có chút lòng tin. Hơn nữa, mẹ cô cũng tin đạo, nên cô lúc nào cũng mang theo bùa bình an.

“Tôi chỉ nói thế thôi, tin hay không tùy thầy. Phương Mẫn Tĩnh cũng không ép buộc.

Tuy tổng huấn luyện viên không tin, nhưng lời của Lục Thanh vẫn vang lên trong đầu.

Tối đó, ông càng nghĩ càng thấy bất an, liền gọi điện cho con trai mình là Kỷ Tử Diệu.

“Alo! Con trai, con đang làm gì thế?

Bên kia truyền đến giọng mệt mỏi: “Dạo này công việc nhiều quá, con đang tăng ca đây!

“Đã gần mười giờ rồi mà vẫn tăng ca sao?

“Vâng! Dạo này ngày nào con cũng tăng ca đến khuya, nhưng sắp xong rồi. Dự án này hoàn thành là con sẽ được thăng chức quản lý.

Dù giọng Kỷ Tử Diệu có phần mệt mỏi, nhưng vẫn đầy phấn khởi và mong chờ.

Tổng huấn luyện viên chợt thấy bất an, tiếp tục hỏi:

“Con tăng ca một mình à? Có ai ở lại cùng không?

“Không ạ! Cả công ty chỉ còn mình con, những người khác con cho họ về nghỉ rồi.

“Bố, sao hôm nay bố lại gọi con khuya thế, còn hỏi đủ thứ vậy, có chuyện gì sao?

Tổng huấn luyện viên vội đáp: “Không có gì đâu! Chỉ là bố chợt nhớ ra lâu rồi không gọi cho con thôi!

“Con tăng ca về khuya không an toàn, tìm ai đó đi cùng, nếu không thì bảo mẹ con đến đón con đi.

Kỷ Tử Diệu cười lớn: “Bố, con đâu còn là trẻ con nữa, con là đàn ông mà, có tên tội phạm nào lại muốn nhắm vào con chứ!

“Hơn nữa, công ty cách nhà có vài trăm mét, có gì mà nguy hiểm đâu!

“Thôi nhé, không nói nữa, con về đây!

Nói xong, cậu cúp máy.

Lưu xong các tài liệu, Kỷ Tử Diệu rời công ty, chậm rãi đi bộ về nhà.

Cậu không để ý rằng, phía sau mình, có một bóng đen ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ theo dõi cậu.