Sau khi tắm rửa xong, Lục Thanh với gương mặt đầy u oán, nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ gây tội đang bận rộn trong bếp. Cố Tây Thành dường như cảm nhận được ánh nhìn đó, khóe môi khẽ cong lên: “Thanh Thanh, đừng nhìn anh như vậy… “Nếu không thì hôm nay chúng ta khỏi ra khỏi nhà luôn. Giọng của Cố Tây Thành có chút khàn khàn, mang theo ý cười lẫn lời cảnh cáo ngầm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương