Vừa nhìn thấy hành động của Cố Tây Thành, ánh mắt của Vương Nghiêm Tuấn chợt trầm xuống: “Anh bạn, yên tâm đi, Tiểu Tuyết sẽ không làm hại cậu đâu! “Khi ở trong núi, cô ấy đã cứu tôi, cô ấy chỉ muốn ở bên tôi lâu thêm chút nữa thôi. Cố Tây Thành khẽ nhướn mắt, cảm giác Vương Nghiêm Tuấn có vẻ không ổn, nhưng không tiện nói gì nên đành tạm thời giữ im lặng. Khi ăn cơm, Vương Nghiêm Tuấn liên tục gắp thức ăn vào một cái bát bên cạnh, gương mặt đầy dịu dàng: “Tiểu Tuyết, đây là món cá chép xốt chua ngọt em thích nhất, mau ăn đi, anh bóc tôm cho em nhé! “Ăn từ từ thôi, còn nhiều mà! Từ góc nhìn của Cố Tây Thành, bên cạnh Vương Nghiêm Tuấn hoàn toàn không có ai. Anh ta cứ nói chuyện với không khí, bát thức ăn vẫn còn nguyên, nhưng không biết có phải do ảo giác của Cố Tây Thành không, mà dường như những món ăn đó đang nhanh chóng héo úa trước mắt. Bữa cơm đó, Cố Tây Thành ăn mà lòng đầy lo lắng. Sau khi ăn xong, Cố Tây Thành lấy cớ có việc ở công ty nên rời đi. Trước khi ra cửa, Vương Nghiêm Tuấn lạnh giọng nói: “Đừng nói với Lục Thanh, tôi chỉ muốn Tiểu Tuyết ở bên tôi thêm vài ngày thôi, chỉ vài ngày thôi. Cố Tây Thành cau mày: “Anh là cảnh sát, chắc anh biết hậu quả của việc này chứ. Vương Nghiêm Tuấn cười khổ: “Tôi không quan tâm nữa! Cô ấy đối với tôi còn quan trọng hơn cả công việc này! Cố Tây Thành im lặng một lát rồi rời đi, chỉ để lại một câu: “Anh tự xử lý đi, đừng làm hại người vô tội. Vương Nghiêm Tuấn khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Tiểu Tuyết, ăn tôm đi, ăn nhiều vào! Trong đôi mắt đầy dịu dàng của anh, phản chiếu bóng dáng của một hồn ma. Cô mặc một chiếc váy trắng, trông như người bình thường, nhưng dưới chiếc váy đó lại là những vết thương đẫm máu bị cắn nham nhở. Ở phía bên này, Lục Thanh ở bệnh viện qua đêm, ngày hôm sau cô lại quay về tiếp tục tham gia huấn luyện quân sự. Huấn luyện quân sự mới đi được nửa chặng, Lục Thanh đã xin nghỉ mấy lần, cộng thêm lần trước đứng ngủ gật, khiến cho huấn luyện viên có ấn tượng sâu sắc về cô. Sáng sớm hôm đó, vừa tới nơi, huấn luyện viên đã kéo cô ra nói chuyện riêng. “Lục Thanh, vì em xin nghỉ mấy ngày nên sợ rằng không theo kịp tiến độ của mọi người. Tôi định tăng cường huấn luyện cho em, cơ thể em có vấn đề gì không? “Tăng cường huấn luyện? Lục Thanh thắc mắc: “Huấn luyện cái gì? “Quyền cước quân sự và thuật khống chế! Đợt huấn luyện quân sự lần này khác với bình thường, đến cuối đợt sẽ có thi đấu đối kháng. Nếu em không học, sẽ bị hạ gục ngay thôi, làm tôi mất mặt lắm! Vị huấn luyện viên này rất sĩ diện, dù chỉ là một trận thi đấu đối kháng học sinh cấp thấp, anh ta cũng rất xem trọng. Thấy anh ta nghiêm túc như vậy, Lục Thanh mỉm cười: “Thầy không cần ưu ái cho em đâu, em theo kịp tiến độ của mọi người mà. Nghe vậy, huấn luyện viên cau mày: “Lục Thanh, em nên chỉnh đốn thái độ, khiêm tốn học hỏi! Lục Thanh gãi đầu, không biết phải giải thích thế nào rằng từ nhỏ cô đã luyện võ, quyền cước quân sự và thuật khống chế cô đã thành thạo từ năm mười tuổi! “Thôi vậy! Nói ít làm nhiều! Huấn luyện viên bối rối: “Em vừa nói gì? Vừa dứt lời, Lục Thanh đã ra đòn đầu tiên trong quyền cước quân sự - bước cung xuất quyền. Cô tung một cú đấm, huấn luyện viên vội vàng giơ tay đỡ, nhưng vẫn phải lùi lại vài bước mới đứng vững được. Chưa để anh lấy lại bình tĩnh, Lục Thanh tiếp tục ra đòn: “Đá búng cổ họng! “Tấn ngựa đánh ngang! “... Sau khi hoàn thành hết mười sáu động tác quyền cước quân sự, huấn luyện viên trợn tròn mắt như cái chuông đồng: “Trời ơi! Em từng luyện rồi à! Lục Thanh nghiêng đầu cười: “Vâng ạ! “Sao không nói sớm! Lúc này, huấn luyện viên chỉ muốn tìm chỗ trốn cho đỡ ngại. Ai cũng tưởng Lục Thanh chỉ là một tay ngang, ai ngờ cô lại là cao thủ... không! Thực lực này đã vượt xa đẳng cấp cao thủ rồi! Để khiến huấn luyện viên yên tâm hơn, Lục Thanh liền tranh thủ lấy anh làm mẫu tập luyện một vài thế bắt giữ. Khi Lục Thanh vặn tay anh ra sau và đè anh xuống đất, mặt huấn luyện viên đỏ bừng. “Thả tôi ra! Lục Thanh, em thả tôi ra ngay! “À! Lục Thanh vội buông anh ra, nhưng cảnh tượng đó đã bị các huấn luyện viên khác nhìn thấy. “Lão Lưu, anh xuống phong độ ghê nhỉ, mới mấy ngày mà đã không đỡ nổi một cô gái nhỏ, có phải đồ ăn ở trường ngon quá không, ăn đến béo phì rồi hả? Lưu Vọng Phi trợn mắt nhìn họ, nghiến răng xoa vai: “Con bé này không biết ăn cái gì mà khoẻ thế! “Con bé thì khoẻ được bao nhiêu chứ! Có người không tin, xắn tay áo lên tiến đến trước mặt Lục Thanh: “Con bé, nhìn là biết em cũng luyện tập kha khá đấy, chưa bắt đầu huấn luyện thì đấu với anh một chút nào! Người vừa nói là Triệu Hùng, như tên gọi, anh ta to lớn như một con gấu, trông vô cùng dữ tợn. Đứng trước thân hình vạm vỡ của anh, Lục Thanh càng có vẻ nhỏ bé. “Lục Thanh, cẩn thận nhé! Triệu Hùng, lớp trưởng của chúng ta nổi tiếng là người khoẻ nhất! Lưu Vọng Phi không yên tâm nhắc nhở. “Anh Lưu, yên tâm đi, tôi sẽ nương tay, không để cô bé bị thương đâu. Triệu Hùng cười ha hả, tự tin vào phần thắng của mình. Lục Thanh chẳng bận tâm. Cô đã từng đánh bại gấu thật, làm sao phải sợ một “con gấu giả chứ! Cuộc đấu nhanh chóng thu hút đông đảo sinh viên. Học sinh đấu với huấn luyện viên là chuyện hiếm có, nhất là khi học sinh đó lại là một cô gái nhỏ đáng yêu, mọi người không thể bỏ qua. Cuộc đấu bắt đầu, Triệu Hùng nhường Lục Thanh ra đòn trước. Không chần chừ, Lục Thanh tiến tới túm lấy cổ áo anh. Cô cao một mét sáu ba, đứng trước anh cao một mét tám trông khá nhỏ bé. Triệu Hùng không ra tay, vốn định dùng trọng lượng cơ thể và thế đứng chắc chắn để khiến Lục Thanh không thể lay chuyển. Nhưng ngay giây sau, anh cảm thấy mình bị nhấc lên và rồi nặng nề rơi xuống đất. Triệu Hùng ngơ ngác, mọi người xung quanh cũng sững sờ. Họ vừa thấy gì vậy? Lục Thanh vừa quật Triệu Hùng xuống đất bằng một cú quật vai. Triệu Hùng nặng đến chín mươi ký, mà một cô gái nhỏ bé lại có thể quật anh ta qua vai! Mọi người đều tự hỏi liệu có phải mình đang hoa mắt không. Dường như để chứng minh họ không nhìn nhầm, Lục Thanh nắm lấy tay Triệu Hùng, đặt lên vai rồi xoay mạnh, thêm một cú quật vai nữa. Triệu Hùng rơi xuống đất, đến mức cả mặt đất cũng rung lên một chút. Mọi người sững sờ. Thấy Triệu Hùng nằm im, Lục Thanh bỗng hoảng hốt: “Huấn luyện viên Triệu, anh không sao chứ? “Em chỉ quật nhẹ anh có hai lần thôi, chắc không đến nỗi em làm anh đau quá chứ! “Huấn luyện viên Triệu, anh nói gì đi chứ! Anh không sao chứ! Triệu Hùng muốn nói nhưng không thốt ra lời, làm Lục Thanh sợ đến phát khóc. “Huhu! Huấn luyện viên Triệu, em xin lỗi! Em không cố ý muốn quật anh như vậy! “Huấn luyện viên Triệu, anh nói gì đi! Mãi sau, Triệu Hùng mới lấy lại khả năng nói, ngẩng đầu thấy Lục Thanh đỏ hoe mắt khóc. Anh không nhịn được co rút khóe miệng, hình như người bị quật xuống đất là anh chứ nhỉ? “Cô bé, đừng khóc nữa! Anh không sao! Nghe thấy Triệu Hùng nói, Lục Thanh lập tức ngừng khóc: “Anh không sao à? Vậy sao anh không nói gì làm em sợ gần chết! Lục Thanh lại càng khóc to hơn. Lúc này, tổng huấn luyện viên chen vào đám đông đi tới. Thấy cảnh tượng trước mắt, ông trợn mắt, nghiêm giọng quát: “Triệu Hùng, các cậu đang làm gì đấy? Sao lại có thể bắt nạt nữ sinh như thế hả?