“Chúng ta đến… hình như không đúng lúc lắm thì phải! Giọng nói của Cố Phi phá vỡ sự im lặng. Khuôn mặt của Lục Thanh lập tức đỏ bừng, cô vội quay người chạy vào phòng ngủ. Ngược lại, Cố Tây Thành vẫn giữ được sự điềm tĩnh, chậm rãi lấy một chiếc áo mặc vào: “Các cậu đến đây làm gì vậy? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương