Bà cụ bên này đang mắng mỏ, bên kia Dư Xuân Hoa cũng chẳng chịu thua. “Con mụ già chết tiệt! Tôi để cháu trai tôi làm thuê cho con trai bà ta đã là nể mặt lắm rồi, thế mà bà ta còn chê cháu tôi không xứng! Cái loại gì thế không biết! Tưởng kiếm được vài đồng thối là giỏi lắm à, mắt chó coi thường người khác! “Cháu ngoan, đừng sợ! Bà nội sẽ tìm người khác cho cháu, nhất định tìm được công ty còn tốt gấp trăm lần nhà bọn họ! Trần Dần sợ không tìm được việc làm sao? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương