Cảm nhận được họng súng lạnh lẽo đang dí vào vị trí trái tim mình, ánh mắt Cố Tây Thành khẽ rung động. Anh không phải kiểu người thích nghe lời giải thích, nhưng với Vương Nghiêm Tuấn, anh vẫn hỏi một câu: “Anh Vương…” Câu nói chưa dứt, Cố Tây Thành đã cảm thấy họng súng ép chặt thêm vài phần. “Cố Tây Thành, những gì tôi làm đều vì sự bình yên của nhân gian. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương