Một tia sáng vàng rực rỡ tỏa ra, khiến Lục Thanh không thể mở mắt. Khi cô dần quen với ánh sáng và mở mắt ra, một ngọn núi vàng khổng lồ hiện ra ngay giữa cung điện trước mặt. “Wow! Phát tài rồi đây! Lục Thanh từ từ tiến vào, vừa định cầm lên một đồng vàng thì bất ngờ bị một cơn gió tanh nồng thổi đến, hất ngã xuống. “Kẻ trộm nào dám cả gan lấy đồ của ta! Lục Thanh ngước lên, nhìn thấy một con rồng xanh cuộn mình trên ngọn núi vàng, chiếc đầu to lớn của nó cách cô không đầy mười mét. Lục Thanh không phải lần đầu nhìn thấy rồng, nên không quá kinh ngạc. Điều làm cô ngạc nhiên là quanh thân rồng quấn những sợi xích vàng, đầu kia của xích cắm sâu vào tường của cung điện. Khắp cung điện đều phủ đầy những ký tự của trận pháp phong ấn, rõ ràng là con rồng này bị nhốt tại đây. “Chú rồng ơi, cháu không hề trộm đồ của chú! “Hừ! Rồng xanh hừ mạnh một tiếng, hơi thở của nó thổi bay Lục Thanh, khiến cô lăn vài vòng mới dừng lại. Có vẻ thấy Lục Thanh lăn lộn như vậy rất thú vị, rồng xanh hừ một tiếng bên trái, rồi lại hừ một tiếng bên phải, thổi cô lăn lóc như quả bóng. Lăn nhiều vòng đến nỗi mắt Lục Thanh cũng hoa cả lên. Cuối cùng, cô không thể chịu nổi nữa. “Khoan đã! Lục Thanh hét lớn, luồng hơi của rồng xanh lập tức bị nén lại. Rồi… biến thành một tràng nấc. “Ngươi... hức~ chờ gì mà... hức~ chờ! Hức~ “Kỳ lạ… hức~ sao ta lại... hức~ nấc... hức~ lên thế này! Tiếng nấc gây khó chịu, rồng xanh tức giận, giơ móng vuốt đấm mạnh vào ngực mình. Tiếng “bùm bùm vang lên, khiến tai Lục Thanh đau nhức. Không thể chịu được nữa, Lục Thanh liền lấy ra một lá bùa “Sư tử Hà Đông gầm và hét lớn: “Đừng đấm nữa! Lá bùa khuếch đại âm thanh hàng trăm lần. Âm thanh đột ngột làm rồng xanh giật mình. “Con nhóc kia, ngươi dám dọa ta! Rồng xanh định giơ vuốt lên, nhưng Lục Thanh vội nói: “Chú không nấc nữa rồi! Rồng xanh: “…Hử? Hình như… không nấc nữa rồi! “Cách tốt nhất để chữa nấc là bị dọa bất ngờ, cháu vừa giúp chú đấy! Lục Thanh mỉm cười xun xoe. Rồng xanh lúc này mới dịu giọng: “Nhìn mấy món đồ chơi của ngươi cũng thú vị đấy. Nể mặt ngươi đã giúp ta, ta sẽ không giết ngươi nữa! “Hehe, cảm ơn chú rồng! Lục Thanh thở phào, lau mồ hôi lạnh rồi hỏi: “Chú rồng, ở đây có lối ra không ạ? Rồng xanh: “Hỏi vớ vẩn! Nếu có lối ra, ta đã không bị nhốt ở đây rồi! Lục Thanh: “Vậy tại sao chú lại bị nhốt ở đây? Nghe đến đây, rồng xanh như cảm thấy xấu hổ, tức giận thổi một luồng hơi rồng vào Lục Thanh, hất cô bay xa. Khó khăn lắm Lục Thanh mới dừng lại, bực mình nghiến răng nhưng không còn cách nào khác. Trước mặt là một con rồng thật, vì tính mạng nên tốt nhất là nhịn. Lục Thanh hít sâu, rồi từ trong túi lấy ra chiếc bánh mochi cuối cùng, cười nịnh nọt: “Chú rồng, dù gì cháu cũng bị kẹt ở đây, chú cũng buồn chán lâu rồi. Hay là chú kể cho cháu nghe chuyện của mình đi, cháu mời chú ăn bánh mochi này! “Mochi? Là thứ gì vậy? Rồng xanh tò mò nhìn chiếc bánh nhỏ màu hồng trong tay cô. “Đây là mochi, một loại bánh của loài người, rất ngon, chú thử xem! Rồng xanh do dự một lát, rồi dùng móng vuốt to hơn cả người Lục Thanh chọc vào một cái, ném vào miệng nhai nhóp nhép... “Sao rồi ạ? Lục Thanh rụt rè hỏi. Rồng xanh: “Nhỏ quá, chẳng cảm nhận được vị gì cả. Có cái nào to hơn không? Lục Thanh: “...” Với miệng của chú, cần cái bánh mochi to cỡ nào mới khiến chú cảm nhận được vị chứ! “Chú rồng, hay chú thử thu nhỏ lại một chút xem?” Lục Thanh đề nghị dè dặt. Rồng xanh: “Thu nhỏ lại?” Lục Thanh: “Cháu chỉ còn một chiếc mochi cuối cùng. Chú thu nhỏ lại một chút thì sẽ cảm nhận được vị ngon hơn.” Rồng xanh nhìn chiếc bánh rồi từ từ thu nhỏ lại, cho đến khi chỉ cao bằng Lục Thanh thì mới dừng. Lục Thanh hào hứng đưa chiếc mochi cho chú. Rồng xanh cắn một miếng, vị ngọt thanh của kem và vị chua ngọt của dâu tây lan tỏa trong miệng khiến mắt chú sáng rực. Chomp chomp... rồi nuốt chửng! “Này, có thêm cái nào nữa không?” rồng xanh hỏi gấp gáp. Lục Thanh lắc đầu: “Cháu chỉ mang có hai cái thôi.” “Chú mà muốn ăn nữa thì đợi cháu ra ngoài, cháu sẽ mua thêm mang đến cho chú nhé?” Lục Thanh cười hì hì. Rồng xanh lườm cô một cái: “Con nhóc này, biết ngay là ngươi có ý đồ mà!” “Chú rồng, làm ơn mà, chỉ cháu cách ra ngoài được không?” Lục Thanh tỏ vẻ đáng thương van xin. Rồng xanh hơi cúi đầu, giọng trầm xuống: “Không phải là ta không muốn để ngươi rời đi, mà dù có nói thì ngươi cũng không ra ngoài được.” “Tại sao?” Lục Thanh ngạc nhiên hỏi. Rồng xanh ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Thấy mấy ký tự trên tường không? Đây là trận pháp phong ấn từ thời thượng cổ, ta bị giam cầm ở đây.” “Bọn họ đã hy sinh ta để tạo thành long mạch nơi này, giam giữ ta ở đây hàng trăm năm, ngay cả ta còn không thể thoát, huống chi là ngươi.” “Trong suốt mấy trăm năm qua, lúc tỉnh dậy ta đều cố gắng thoát ra, nhưng chưa lần nào thành công.” Nghe đến đây, Lục Thanh lập tức hiểu ra. Cơn gió bão vừa rồi chính là do rồng xanh thức tỉnh gây nên. Vụ lở núi cũng không phải do đất yếu, mà do rồng xanh ở dưới đất giãy giụa. Lục Thanh nhìn những ký tự phong ấn và nhíu mày hỏi: “Vậy chỉ khi phá hủy hoàn toàn trận pháp phong ấn này thì chúng ta mới có thể ra ngoài?” Rồng xanh gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng đây là trận pháp thượng cổ, dù sức mạnh của ta cộng với ngươi cũng không thể nào...” Rồng xanh chưa nói hết câu thì bỗng cảm thấy dây xích trên móng vuốt mình lỏng ra. Nhìn xuống, không biết từ lúc nào Lục Thanh đã chạy đến cạnh móng của chú. Sợi xích vàng vừa vào tay cô thì lập tức tan chảy! Đúng vậy! Tan chảy! Cả người lẫn rồng đều sửng sốt. Lục Thanh vội giơ hai tay lên: “Không phải tại cháu! Cháu chỉ định xem thử xem dây xích này có phải là vàng thật không thôi!” “Ôi trời!!!” “Này, con nhóc! Ngươi là cao thủ à!” rồng xanh reo lên. Lục Thanh lắc đầu như trống bỏi: “Cháu không phải, cháu không phải! Nếu cháu là cao thủ thì lúc nãy đã không bị chú thổi bay khắp nơi như vậy!” “Thôi đi, đừng giả bộ nữa, nhanh tháo hết xích cho ta, ta sẽ đưa ngươi bay ra ngoài!” Lục Thanh ôm trán: “Chú rồng, cháu thật sự không biết dây xích tan như thế nào mà!” Rồng xanh: “Ta không tin, ngươi thử chạm vào cái khác xem!” Để chứng minh mình vô tội, Lục Thanh lại cầm lấy một sợi xích khác trên móng vuốt. “Đấy, cháu đã nói là...” Chưa dứt lời, sợi xích vàng lập tức tan chảy thành một vũng nước. Rồng xanh mừng rỡ: “Con nhóc, ta đã nói ngươi là cao thủ mà!” Khóe miệng Lục Thanh giật giật, cô bắt đầu hiểu lý do dây xích vàng tan chảy. Nguyên nhân là vì số phận của cô thiếu tiền đến mức trời đất xem sợi xích vàng này như là tiền thuộc về cô, và tự động chuyển hóa nó. Không nói thêm gì, Lục Thanh bước đến những sợi xích còn lại, không cần hành động phức tạp, chỉ cần chạm vào là chúng tan chảy ngay lập tức.