Miêu Vũ cố gắng nở một nụ cười gượng gạo với Lục Thanh và mọi người, sau đó kéo Triệu Cẩm sang một bên, thì thầm nhỏ giọng: “Triệu Cẩm, mình thấy hơi khó chịu. Cậu có thể đến nhà mình chơi với mình một lát không?” Triệu Cẩm tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này... Hôm nay nhà có nhiều khách thế này, mình bỏ đi thì không hay lắm.” “Với lại, sắp ăn cơm rồi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương