Lục Thanh chậm rãi bước đến bên giường, đầu ngón tay thanh mảnh lướt nhẹ qua đôi mày của Cố Tây Thành, dừng lại trên đôi môi mỏng của anh.

“Cố Tây Thành, dáng vẻ bất lực này của anh thật khiến người ta xót xa mà, Lục Thanh cười, nụ cười tươi như hoa.

Đầu ngón tay lạnh buốt của cô chạm vào làn da nóng hổi của Cố Tây Thành, càng làm cảm giác rõ ràng hơn.

Biết Lục Thanh cố tình trêu chọc mình, Cố Tây Thành cũng phối hợp một cách hoàn hảo.

Anh làm ra vẻ mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn đáng thương: