Lưu Vĩnh không mấy để tâm đến lời của Vương Nghiêm Tuấn, thậm chí còn nghĩ đến việc lấy chìa khóa xe rồi lái đi, để Vương Nghiêm Tuấn chịu chút khổ sở. Nhưng vừa đạp ga, nhìn lên bầu trời âm u, anh lại nhớ đến chị mình. “Thôi vậy! Còn có cô nhóc đi cùng nữa!” Lưu Vĩnh nhấn phanh, kéo phanh tay, rồi gửi một tin nhắn cho Vương Nghiêm Tuấn: “[Có vẻ sắp mưa rồi, nhớ giữ chừng mực, đừng làm hại thêm một cô gái nữa!]” Nhận được tin nhắn, Vương Nghiêm Tuấn ngẩng lên nhìn bầu trời, lo lắng nói với Lục Thanh: “Có vẻ sắp mưa rồi, ngọn núi này dễ sạt lở, hay chúng ta quay về, chờ mưa tạnh rồi quay lại?” Lục Thanh cau mày lắc đầu: “Hôm nay là ngày nghỉ duy nhất của em, mai em phải đi tập quân sự.” “Nhưng cũng không thể vì điều tra mà liều cả tính mạng!” Đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng một lần, Vương Nghiêm Tuấn từ trong lòng không muốn phải đối diện thêm lần nữa. Lục Thanh ngước nhìn trời, quả thật có vẻ sắp mưa, nhưng cô không lo, vì cô có cách. “Anh chờ em một lát, để em bàn với chị thần mưa, nhờ chị ấy hoãn cơn mưa lại!” Nói rồi, Lục Thanh lấy ra một lá bùa, nhắm mắt niệm chú. Một lát sau, cô mở mắt, cười tươi: “Xong rồi! Em đã thương lượng với chị thần mưa, chị ấy sẽ chờ chúng ta xong việc rồi mới mưa. Giờ anh có thể yên tâm rồi nhé!” Vương Nghiêm Tuấn ngạc nhiên hỏi: “Em quen… thần mưa sao?” Lục Thanh đáp: “Vâng! Lần đầu em học bùa cầu mưa đã gặp chị thần mưa, chị ấy tốt lắm!” Vương Nghiêm Tuấn: “Vậy thần mưa trông như thế nào?” Lục Thanh nghĩ một lát rồi trả lời: “Chị thần mưa thực ra là một con rồng, con gái của Long Vương. Thực ra công việc làm mưa phải là của cha chị ấy, nhưng ông ấy mất tích nhiều năm rồi nên chị ấy phải thay ông.” Nghe vậy, Vương Nghiêm Tuấn cười gượng hai tiếng. Nếu là người khác nói câu này, anh nhất định sẽ mắng là nói khoác, nhưng lời này từ miệng Lục Thanh lại có phần đáng tin. Cả hai tiếp tục leo lên núi, ánh nắng đã bị mây đen che phủ, xung quanh trở nên tối tăm, nhưng quả thật không có giọt mưa nào rơi xuống. Cuối cùng, Lục Thanh lần theo hơi thở của Quỷ Anh và tìm được nơi chôn cất Triệu Mỹ Liên. Do sạt lở, ngôi mộ đã bị phá hủy, quan tài bị trôi xuống bên cạnh, nhưng thi thể bên trong đã biến mất. Đúng như Lục Thanh dự đoán, một khi Quỷ Anh đã xuất hiện thì xác mẹ cũng không chịu nằm yên. Lục Thanh lấy bình trấn hồn ra, dùng hai ngón tay điểm nhẹ, thân bình bắt đầu rung lên, tiếng khóc rít lên của đứa trẻ vang vọng khắp núi rừng. Tiếng khóc khiến đầu Vương Nghiêm Tuấn đau nhức, anh vội bịt tai lại. Nhìn sang Lục Thanh, cô vẫn bình thản, tập trung quan sát xung quanh. Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh kỳ lạ thổi tới, gió và bụi khiến hai người không thể mở mắt. Lúc này, Lục Thanh cảm nhận một luồng khí âm hàn xuất hiện phía sau. Khi ngẩng lên, Vương Nghiêm Tuấn căng thẳng nhìn cô, tay ra hiệu đếm ngược: “Ba! Hai! Một!” “Nằm xuống!” Lục Thanh cúi xuống ngay lập tức, Vương Nghiêm Tuấn rút súng từ sau lưng và bóp cò. Tiếng súng vang lên, viên đạn đặc biệt bắn trúng ngay giữa trán nữ thi. Nữ thi phát ra tiếng rít, sau đó cúi đầu xuống, bất động. Cô ta chính là Triệu Mỹ Liên! Vương Nghiêm Tuấn thở phào, đắc ý nhướn mày nhìn Lục Thanh: “Cô nhóc, thấy sao? Anh đây cũng có chút bản lĩnh mà...” “Cẩn thận!” Chưa kịp dứt lời, nữ thi lại sống dậy, một móng vuốt nhắm thẳng vào tim anh. May nhờ Lục Thanh kéo anh lại kịp thời, nếu không tim anh chắc đã bị móng vuốt kia moi ra rồi. Nữ thi lao về phía hai người với tốc độ và sức mạnh đáng sợ hơn hẳn trước đó. “Chết tiệt! Sao cô ta như bị tiêm thuốc kích thích thế này!” Vương Nghiêm Tuấn vội vàng tránh né nhưng vẫn không nhanh bằng nữ thi, suýt chút nữa cánh tay anh đã bị trầy xước. Thấy vậy, Lục Thanh đẩy Vương Nghiêm Tuấn sang bên, kết ấn bằng cả hai tay, kích hoạt trận pháp bùa: “Thiên thanh địa linh, ngũ hành dẫn lối, trấn linh khóa hồn, bách quỷ quy phục!” Hơn chục lá bùa bay lên phía trên nữ thi, tạo thành kết giới và giam cô ta trong trận pháp. Trong trận pháp, ánh sáng vàng lấp lánh khiến nữ thi la hét thảm thiết. Đúng lúc này, Lục Thanh chợt nhận ra các khớp nối của nữ thi dường như bị kết nối bởi một số sợi chỉ gần như vô hình, mà đầu kia của sợi chỉ này kéo dài vào bụi cỏ gần đó. “Anh Vương! Lục Thanh ra hiệu bằng ánh mắt cho Vương Nghiêm Tuấn, và anh nhanh chóng hiểu ý. Anh nhẹ nhàng vòng ra phía sau bụi cỏ. Ở đó, một cậu thiếu niên trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang cau mày điều khiển nữ thi, tay còn lại giữ đầu dây sợi chỉ. “Cái cô này dùng trận pháp gì vậy, lợi hại quá! “Ai da~ kéo đến ngón tay cũng đau nhức! Cậu thiếu niên hoàn toàn tập trung đối phó với Lục Thanh, không hề nhận ra Vương Nghiêm Tuấn đang tiếp cận từ phía sau. Chỉ đến khi họng súng chĩa thẳng vào đầu, và giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngón tay đau à? Hay để tôi bẻ gãy nó cho?” Cậu thiếu niên giật mình, lập tức cầu xin: “Đại ca tha mạng! Đừng bắn! Vẻ ngoài có vẻ khuất phục, nhưng một tay của cậu lại lén mò về phía con dao ở thắt lưng. Là người dày dạn kinh nghiệm, Vương Nghiêm Tuấn đương nhiên không bỏ qua hành động nhỏ này. “Nhóc con, muốn xem thử là dao của cậu nhanh hay súng của tôi nhanh không?” Cậu thiếu niên lạnh lùng cười, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Hừ~ tôi cược súng anh không có đạn!” Ngay lập tức, Vương Nghiêm Tuấn giáng cho một bạt tai: “Mẹ kiếp! Dám diễn trò trước mặt ông đây, lại còn cược súng ông không có đạn? Cậu tưởng mình là Diệp Song Ưng chắc!” Cậu thiếu niên ôm đầu đau đớn, nước mắt rưng rưng. Vương Nghiêm Tuấn đạp chân lên ngực cậu, nghịch súng và cười lạnh: “Nhìn kỹ đi! Súng của ông đây không cần đạn, nhóc con!” Là cảnh sát phụ trách các vụ việc bất thường, súng của anh đương nhiên không giống của cảnh sát thường, không cần đạn, sức mạnh của nó đến từ pháp khí bên trong. Lục Thanh bước tới, nhìn vào sợi chỉ quấn quanh ngón tay của cậu thiếu niên và hỏi: “Cậu biết điều khiển xác chết? Là người của phái Cản Thi sao? Nhưng hình như phái Cản Thi không dùng thứ này để điều khiển xác mà! Cậu thiếu niên hừ lạnh: “Cô biết gì chứ! Đây là thuật điều khiển xác do tôi tự sáng tạo ra, còn lợi hại hơn cả thuật Cản Thi của phái Cản Thi! “Cậu tự nghĩ ra à! Để tôi xem! Lục Thanh đưa tay kéo sợi chỉ ra, ngắm nghía một hồi rồi nhìn kỹ mặt cậu thiếu niên, dường như nhận ra điều gì, cô bật cười. Cậu thiếu niên đỏ mặt, giận dữ nói: “Cô cười cái gì? Có gì mà buồn cười chứ! “Cậu là Trương Thế Xương phải không? Lục Thanh cười hỏi. Cậu thiếu niên ngẩn ra, vô thức hỏi: “Sao cô biết tên tôi?” Lục Thanh đáp: “Chú Trương Ngôn của phái Cản Thi có một cậu con trai không học nổi thuật Cản Thi, đó là cậu phải không! Cậu thiếu niên ngạc nhiên: “Cô còn biết cả bố tôi? Rốt cuộc cô là ai? Lục Thanh mỉm cười, nhìn cậu rồi nói: “Tiểu Xương, không nhận ra tôi sao? Tôi là Lục Thanh đây! “Lục Thanh?! Trương Thế Xương sững người, lập tức nhìn Lục Thanh từ đầu đến chân: “Cô thực sự là Lục Thanh? “Không đúng! Tôi nhớ hồi nhỏ cô mập như cái bánh bao, sao giờ lại gầy thế này, còn xinh đẹp nữa? Nụ cười trên mặt Lục Thanh lập tức biến mất, cô giơ tay tát vào mặt cậu: “Trương Thế Xương, cậu nói ai là bánh bao hả? Bị tát một cái, nhưng thay vì giận dữ, cậu thiếu niên lại trông có vẻ vui mừng. “Đúng rồi! Lục Thanh ngạc nhiên: “Đúng gì cơ? Trương Thế Xương: “Cái cảm giác của cú tát này đúng rồi, lực vừa đủ, giống hệt lúc cô tát tôi hồi bé! “Lục Thanh, thật sự là cô rồi! Trương Thế Xương vui mừng khôn xiết.