Lục Thanh nhíu mày, do dự một lúc rồi nói: “Bố em kiểm soát em như vậy có phần hơi quá đáng. Em chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao? “Phản kháng? Tina bật cười chua chát: “Nói nghe dễ dàng quá. Em lấy gì để phản kháng đây? “Hiện tại mọi thứ em ăn, mặc đều do ông ấy chu cấp. Rời khỏi ông ấy, em thậm chí không thể tìm được một công việc nuôi sống bản thân. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương