Bất ngờ, Trình Y Y trượt chân, cả người ngã ngửa ra sau, phần sau đầu đập mạnh xuống đất. Cơn đau dữ dội lan khắp đầu, tầm nhìn của cô ngày càng mờ đi. Phương Mẫn Tĩnh lập tức chạy đến, định đỡ cô dậy. Ngay lúc đó, trong tầm mắt mờ nhạt của Trình Y Y, cô thấy con dao hoa quả đang chao đảo trên giường. Cô hoảng hốt, vội vàng đẩy Phương Mẫn Tĩnh ra. Trong khoảnh khắc ấy, con dao rơi thẳng xuống, gần như chạm vào cổ của Phương Mẫn Tĩnh. Con dao tuy không lớn, nhưng khá nặng, giường tuy thấp nhưng nếu rơi trúng phần mềm trên cơ thể người, đặc biệt là cổ, thì có thể gây tử vong. Vừa khéo, khi Phương Mẫn Tĩnh bị đẩy ra, hướng rơi của mũi dao lại thẳng về phía cổ của Trình Y Y. Sự việc diễn ra chỉ trong vài giây, Trình Y Y không kịp phản ứng, nhưng hình nhân giấy đã hành động. Không rõ là do nó tự di chuyển hay do Trình Y Y vô tình chạm phải, hình nhân giấy ngã nhào lên người Trình Y Y. Con dao xuyên thẳng qua phần ngực của hình nhân giấy, máu thấm ra từ tấm thân giấy trắng xóa. Phương Mẫn Tĩnh hét lên vì hoảng sợ, sau đó vội vàng nhấc hình nhân giấy ra: “Trình Y Y, em không sao chứ! “Có ai không! Cứu với! Lúc này, kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ 51 phút. Lục Thanh và các bạn vừa tan lớp tự học tối về nghe thấy tiếng la vội vàng chạy đến. Lục Thanh đỡ lấy Trình Y Y đang ngất xỉu, kiểm tra tình trạng của cô. May mắn thay, cô chỉ ngất đi, vết thương ở cổ dù có chảy máu nhưng không trúng động mạch. Nhìn vẻ mặt tái mét của Phương Mẫn Tĩnh và hình nhân giấy đã mất đi sinh khí, Lục Thanh đoán được phần nào chuyện đã xảy ra. Liên tiếp gặp phải nhiều sự cố, nhưng may thay Trình Y Y đã thoát được tai kiếp này. Xe cứu thương nhanh chóng đưa Phương Mẫn Tĩnh và Trình Y Y đi cấp cứu, may mắn cả hai không gặp nguy hiểm và sáng hôm sau đã trở lại. Sau khi nghỉ ngơi một đêm tại bệnh viện, sáng hôm sau Trình Y Y trông khỏe khoắn hẳn, hào hứng tham gia buổi huấn luyện quân sự. Cô mang theo một thùng xốp giữ lạnh đựng đầy kem Häagen-Dazs để cảm ơn Lục Thanh vì đã cứu mạng mình. Khi giáo quan hô nghỉ giải lao, cô mang nhiều hương vị kem Häagen-Dazs đến đưa cho Lục Thanh: “Cái này là cho cậu, cảm ơn Lục sư phụ đã cứu mạng mình! Lục Thanh không khách sáo, chia hai cây kem cho Dương Hi Văn và Lãnh Vi, rồi lấy phần còn lại. “Đúng rồi! Cô giáo Phương thế nào rồi? Hôm qua chắc cô ấy sợ lắm! Lục Thanh vừa ăn kem vừa hỏi. Trình Y Y đáp: “Cô ấy không sao, sáng nay chính cô ấy đã giúp mình quay lại đây. “Cô ấy không hỏi gì sao? Dương Hi Văn thắc mắc. Trình Y Y gật đầu, bản thân cô cũng ngạc nhiên khi Phương Mẫn Tĩnh không hỏi gì thêm, nhưng cũng may là vậy, vì chuyện này cô thực sự không biết phải giải thích thế nào. Đang trò chuyện thì Cố Phi bước đến, mang theo một hộp dưa hấu lạnh: “Lục Thanh, ăn dưa hấu nè! Mắt Lục Thanh sáng rực: “Cậu lấy dưa hấu ở đâu vậy, CPhi? Cố Phi nhướng mày cười: “Anh mình vừa nhờ tài xế mang đến đó. Anh ấy vội đi làm nên không ghé qua. Lục Thanh cắn một miếng dưa hấu rồi lại cắn một miếng kem, cảm giác lạnh mát ngọt ngào nhân đôi, thích thú vô cùng. “Các cậu cũng ăn cùng đi! Cố mời ba người bạn cùng phòng của Lục Thanh cùng thưởng thức. “Cảm ơn nhé! Ba người cảm ơn rồi cùng nhau thưởng thức dưa hấu mát lạnh. Cố Phi tham gia huấn luyện ngay cạnh đội hình của Lục Thanh. Ba người bạn cùng phòng của cô chỉ biết trố mắt nhìn khi CPhi mang cả quả dưa hấu ướp lạnh chia cho Lục Thanh mà chẳng hề chia một miếng nào cho họ. Cảm nhận được ánh mắt khó chịu từ phía họ, Lục Thanh không nhịn được hỏi: “Họ là bạn cùng phòng của cậu à? Lục Thanh hỏi CPhi. Cố Phi liếc nhìn rồi gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao? “Hình như họ cũng muốn ăn dưa hấu, hay cậu chia cho họ một ít? Lục Thanh đề nghị. Cố Phi lắc đầu: “Không cần! Đây là dưa hấu anh tớ gửi cho cậu, cậu cứ ăn trước đi, không cần bận tâm đến họ. “Dù sao cũng là cùng phòng, tuy chia hay không là quyền của cậu, nhưng cậu không sợ bị họ cô lập sao? Dương Hi Văn hỏi. Cố Phi mỉm cười: “Tớ không sợ! Từ nhỏ cô đã bị cô lập, đã quá quen với việc bị người khác xa lánh, không ngại ánh mắt lạnh lùng của người khác. Cô đã hiểu rõ một điều: không nên ép mình phải hòa nhập với một nhóm mà mình không phù hợp. “Tớ và họ không cùng kiểu người, không cần phải làm vừa lòng họ rồi khiến bản thân khó chịu. Cố Phi nói. Lục Thanh thắc mắc: “Cậu làm sao biết mình và họ không cùng kiểu người? “Ví dụ như họ thích đến sân tập vừa kịp giờ, còn tớ thích đến sớm; họ thích uống rượu, hát karaoke, còn tớ thích đọc sách, học tập, làm những gì giúp bản thân tiến bộ; họ hay thức đêm chơi game, còn tớ thì sinh hoạt rất nề nếp, không bao giờ động đến game. Cố Phi nhún vai bất đắc dĩ: “Đi cùng họ tớ chẳng vui vẻ gì, một mình vẫn tốt hơn. Cô vừa dứt lời, Lãnh Vi liền vỗ mạnh vào vai cô, mắt sáng lên đầy ngưỡng mộ: “Wow! Cậu ngầu quá! Tớ thích những người không để ý đến người khác như cậu đấy! “Tớ thì không làm được như cậu đâu. Nếu cả ba người họ không chơi với tớ nữa, chắc tớ sẽ cảm thấy rất tệ! Lãnh Vi đưa ánh mắt đầy mong đợi về phía ba người còn lại. Mấy ngày ở cùng nhau, ai cũng hiểu rõ tính cách Lãnh Vi. Dù mang họ “Lãnh nhưng cô không lạnh chút nào, ngược lại rất hoạt bát, náo nhiệt như một chú chim sẻ không bao giờ yên. Nếu thật sự không ai trò chuyện với cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ bị trầm cảm mất. Dương Hi Văn xoa xoa đám tóc lơ thơ trên đầu Lãnh Vi, đùa cợt nói: “Sợ vậy hả? Tối nay mời bọn tớ đi ăn lẩu đi, nếu không thì ngày mai bọn tớ sẽ cô lập cậu đấy! Lãnh Vi cười đáp: “Được thôi! Nhưng ăn xong rồi, mấy cậu nhớ trông chừng chậu hoa trong phòng giúp tớ nhé! Trình Y Y tò mò: “Tại sao? “Tại sao á? Vì cậu ấy sẽ phải đi trộm đất ăn! Dương Hi Văn cười nói. Hiểu ra, Trình Y Y không nhịn được cười ngặt nghẽo: “Thôi được rồi! Để cậu khỏi phải đi trộm đất, tối nay lẩu này mình bao! “Cố Phi, cậu cũng tham gia nhé! Có Lục Thanh ở đó thì chắc cậu sẽ thấy thoải mái hơn. Trình Y Y cười mời. Cố Phi cười gật đầu: “Được thôi! Không rõ là vì yêu mến lây từ Lục Thanh hay vì tính cách của ba người kia thật sự dễ mến, nhưng Cố Phi cũng cảm thấy thoải mái khi giao lưu cùng họ. Lục Thanh nhìn Cố Phi, rồi lại liếc sang nhóm bạn cùng phòng xa xa của cô. Dựa trên tướng mạo của họ, Cố Phi quả thực nên tránh tiếp xúc nhiều với họ thì hơn. Trong ba người đó, cô gái tóc vàng có vẻ là người mạnh mẽ, gia đình khá giả, thường là người lên tiếng nhiều nhất. Người thứ hai cao ráo, nhìn bề ngoài có vẻ quyết đoán nhưng thực ra chỉ là kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy. Cô gái cuối cùng thì thấp, mũm mĩm, đeo kính đen, trông hiền lành nhưng lại là người giấu kín suy nghĩ, kiểu “bông hồng có gai“. Có vẻ như cô gái tóc vàng và cô cao kều quen nhau từ trước, nên nói chuyện với nhau khá nhiều, thường để cô nàng mũm mĩm không chen lời vào được. Lục Thanh ngẫm nghĩ rồi thầm cảm thán thay cho Cố Phi. Tính cách cô vốn có phần hướng nội, lại gặp phải nhóm bạn cùng phòng như vậy, e rằng sau này sẽ còn nhiều chuyện không vui xảy ra.