Giáo quan với gương mặt đen thui đứng trước mặt Lục Thanh một lúc lâu, nhưng cô chẳng có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại.

Cuối cùng, giáo quan không chịu nổi nữa, lớn tiếng gọi:

“Thức dậy! Này!”

Lục Thanh: “Zzzz…”

Giáo quan nghiến răng hỏi trợ giảng của lớp: “Cô ấy tên là gì?”

Trợ giảng nhìn danh sách rồi trả lời: “Cô ấy tên là Lục Thanh!”

“Lục Thanh, thức dậy!”

Giáo quan cao giọng, nhưng Lục Thanh vẫn không có chút phản ứng nào.

Vì là con gái, giáo quan cũng không tiện động chạm, đành đen mặt gọi Dương Hi Văn:

“Em, gọi cô ấy dậy cho tôi!”

Dương Hi Văn nhanh chóng đẩy đẩy Lục Thanh:

“Này! Lục Thanh, dậy đi!”

Lục Thanh: “Zzzz…”

Nhìn gương mặt giáo quan ngày càng đen kịt, Dương Hi Văn sốt ruột. Bất ngờ, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô, cô hét lớn bên tai Lục Thanh:

“Có cơm rồi, có thịt kho tàu ăn!”

Lục Thanh lập tức tỉnh dậy, mơ màng nhìn quanh:

“Thịt kho tàu, thịt kho tàu đâu?”

Giáo quan: “Nhìn tôi giống thịt kho tàu không?”

Dương Hi Văn ôm trán, ngón chân cô cũng đang ngượng ngùng vì Lục Thanh.

Lục Thanh ngơ ngác một lúc mới nhận ra đang ở trong buổi huấn luyện quân sự.

Giáo quan đã cạn lời:

“Đêm qua em đi làm Batman à, mệt đến thế này?”

Lục Thanh: “À... không phải Batman, nhưng những gì em làm cũng giống vậy.”

Batman cứu người, cô cũng cứu người, ừm, chắc là giống giống!

Giáo quan rõ ràng không tin, nhưng cũng không làm khó Lục Thanh:

“Đi rửa mặt, tỉnh táo rồi quay lại.”

“Dạ, cảm ơn giáo quan!”

Lục Thanh nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh.

Rửa mặt xong, cô cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Đêm qua thực sự khiến cô mệt mỏi đến mức giờ lưng đau mỏi nhừ.

Khi đang rửa mặt, Lục Thanh đột nhiên thấy trong gương có người đứng lấp ló phía sau mình, lén lút nhìn cô.

Cô giả vờ không biết gì, tiếp tục vốc nước rửa mặt, người kia quả nhiên mắc bẫy, từ từ tiến gần hơn.

Nhìn kỹ, Lục Thanh nhận ra đó là Trần Gia Duẫn!

Cô ta cầm một con dao trong tay, tay kia nắm một túi máu, lén lút chuẩn bị tấn công.

Ánh mắt Lục Thanh trở nên sắc bén. Nếu cô không nhầm, túi máu trong tay Trần Gia Duẫn là máu của chính cô ta.

Cô ta muốn truyền bệnh HIV cho Lục Thanh.

Đáng tiếc là Trần Gia Duẫn không biết, ngoài khả năng xem bói, Lục Thanh còn có võ công không thua kém gì nhà vô địch đấu võ.

Khi Trần Gia Duẫn tiến gần hơn, Lục Thanh vừa định ra tay thì một người khác đã ngăn cô ta lại.

“Cô đang làm gì đó!”

Lục Thanh quay đầu, hóa ra là trợ giảng của lớp, Chu Cát Tinh Ngôn.

Anh ta nắm chặt tay cầm dao của Trần Gia Duẫn, trừng mắt nhìn cô ta.

Trần Gia Duẫn lập tức hoảng sợ, vội vã hất túi máu về phía trước.

“Cẩn thận!”

Lục Thanh kéo Chu Cát Tinh Ngôn về phía mình, đồng thời hất một vốc nước lên, mỗi giọt nước đều trúng vào các giọt máu bắn ngược về phía Trần Gia Duẫn, làm bắn lên mặt và người cô ta.

Lục Thanh kéo Chu Cát Tinh Ngôn lùi lại vài bước, nhíu mày hỏi:

“Anh, đây là máu của người nhiễm HIV, anh không bị dính vào người chứ?”

Chu Cát Tinh Ngôn hoảng hốt kiểm tra cơ thể, xác nhận không bị dính máu mới thở phào:

“Chắc là không dính.”

Trần Gia Duẫn thấy vậy lại cầm dao lao đến chỗ Lục Thanh:

“Lục Thanh, tôi phải giết cô!”

Chu Cát Tinh Ngôn nhanh chóng nhặt cây chổi bên cạnh, đập rơi con dao trong tay Trần Gia Duẫn và đạp cô ta ngã xuống.

Sau khi chắc chắn Trần Gia Duẫn không còn khả năng phản kháng, anh liền gọi điện cho cảnh sát.

Trần Gia Duẫn bị áp giải đi, Chu Cát Tinh Ngôn và Lục Thanh cũng được đưa đến bệnh viện để xét nghiệm máu.

Dù máu của Trần Gia Duẫn không dính vào họ, nhưng cũng không thể chắc chắn sẽ không có bất trắc nào.

Lục Thanh vui vẻ, nhân dịp đến bệnh viện, cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Xét nghiệm xong, Lục Thanh ngả lưng lên ghế ở phòng chờ rồi ngủ thiếp đi.

Khi Chu Cát Tinh Ngôn quay lại, thấy cô đang ngủ say, anh không nhịn được cười.

Dù sao anh cũng đã xin nghỉ, nên để yên cho Lục Thanh ngủ.

Thấy nhiệt độ máy lạnh trong bệnh viện hơi thấp, anh còn cởi áo khoác của mình đắp lên người Lục Thanh.

Đúng lúc này, Cố Tây Thành, người đang đến bệnh viện để thay thuốc, nhìn thấy cảnh này.

Anh còn tưởng mình nhìn nhầm – giờ này Lục Thanh đáng ra phải ở trường huấn luyện quân sự, sao lại có mặt ở bệnh viện và lại ở cùng một người đàn ông?

Cố Tây Thành tiến lại gần nhìn kỹ hơn, khi xác nhận đúng là Lục Thanh, trong lòng anh tràn đầy cảm giác ghen tuông.

“Lục Thanh!”

Tiếng gọi của Cố Tây Thành khiến Lục Thanh giật mình tỉnh giấc. Cô mơ màng mở mắt, thấy Cố Tây Thành thì nhíu mày lẩm bẩm:

“Đừng gọi nữa, để em ngủ một lát thôi!”

Cố Tây Thành tiến đến, nắm cằm Lục Thanh và lạnh giọng hỏi:

“Sao em lại ngủ ở đây? Người này là ai?”

Lục Thanh theo hướng tay Cố Tây Thành chỉ nhìn qua, thấy Chu Cát Tinh Ngôn và mơ màng đáp:

“Anh ấy là trợ giảng.”

“Tại sao em lại ở đây cùng anh ta?” Cố Tây Thành hỏi tiếp.

Lục Thanh đang buồn ngủ, chẳng muốn trả lời câu hỏi của anh.

“Đừng làm phiền em nữa, để em ngủ chút đi!”

Cố Tây Thành cố tình nâng đầu cô lên: “Không được! Trả lời anh rồi mới được ngủ!”

Bị đánh thức nhiều lần, đầu Lục Thanh nhức nhối, mất cả kiên nhẫn.

“Cố Tây Thành, anh phiền quá đấy!”

“Tránh ra, em muốn ngủ!”

Lục Thanh đẩy tay anh ra, xoay người lại, cuộn mình trên ghế và nhắm mắt.

Thái độ của cô khiến Cố Tây Thành tức giận:

“Lục Thanh, anh là vị hôn phu của em, em có thái độ gì thế hả?”

Lục Thanh: “Zzzz…” Cô đã phớt lờ anh.

“Được! Em không trả lời, vậy em cứ đợi đấy!”

Cố Tây Thành tức giận đứng dậy định bỏ đi, nhưng vừa bước được hai bước, anh lại quay lại, hất áo khoác khỏi người Lục Thanh, rồi bế cô lên.

“Này, anh định đưa cô ấy đi đâu?”

Chu Cát Tinh Ngôn vội đuổi theo, nhưng bị tài xế của Cố Tây Thành chặn lại:

“Thưa anh, thiếu gia nhà chúng tôi là vị hôn phu của Lục Thanh tiểu thư, anh không cần lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.”

“Tiểu thư nhà tôi là Cố Phi, cũng học ở Đại học Kinh Đô. Nếu anh thực sự không yên tâm, có thể báo cảnh sát. Đây là danh thiếp của thiếu gia.”

Chu Cát Tinh Ngôn nhận lấy danh thiếp, nhìn vào: Cố Tây Thành!

Thiếu gia nhà họ Cố – gia đình giàu nhất ở Kinh Đô, chính là Cố Tây Thành!

Lục Thanh hóa ra là vị hôn thê của anh ta!

Vốn dĩ Chu Cát Tinh Ngôn có cảm tình với Lục Thanh, nhưng giờ thì chẳng còn dám mơ tưởng gì nữa.

Ở bên kia, Cố Tây Thành đặt Lục Thanh lên ghế sau xe, hạ thấp ghế cho cô nằm thoải mái hơn.

Máy lạnh trong xe mở vừa phải, anh còn đắp thêm cho cô chiếc chăn mỏng, khiến Lục Thanh ngủ càng sâu hơn.

Cô ngủ một mạch suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng tỉnh dậy vì đói.

Mở mắt, tinh thần phấn chấn, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Lục Thanh vừa định vươn vai, bỗng cảm thấy bên cạnh có luồng khí âm u, cô theo phản xạ la lên:

“Hồn ma phương nào, sao oán khí nặng thế, mau hiện thân!”

Cố Tây Thành quay mặt lại, nhìn cô với gương mặt lạnh lùng: “Là anh đây!”

Lục Thanh giật mình, nhìn kỹ Cố Tây Thành.

“Cũng đâu bị ma nhập đâu, sao lại oán khí nặng như vậy?”

Cố Tây Thành nghiến răng: “Em tỉnh ngủ rồi chứ? Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của anh lúc nãy chưa?”

“Câu hỏi gì cơ?” Lục Thanh ngơ ngác hỏi lại.