Cố Phi cười gượng, vừa định nói gì đó thì Tần Nguyệt Bạch đã lên tiếng: “Thật ra em không cần phải làm thế. Anh là đại sư huynh của Thanh Thanh, và mãi chỉ là đại sư huynh, sẽ không có gì hơn thế.” Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tần Nguyệt Bạch, nụ cười trên môi Cố Phi dần tắt, cô mím môi nhẹ giọng đáp: “Xin lỗi!” Tần Nguyệt Bạch không nói gì thêm, Cố Phi cũng rời khỏi cửa sổ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương