Đồng tử của Cố Tây Thành co lại, bóng dáng của yêu tinh chuột ngày càng lớn dần trong mắt anh.

Trong lúc nguy cấp, anh chợt nhớ đến lá bùa mà Lục Thanh đưa cho mình. Anh lập tức giật sợi dây trên cổ và ném bùa ra.

Một tiếng “xoẹt xoẹt vang lên, tiếp theo là tiếng gào thét thảm thiết của yêu tinh chuột.

Khi khói tan, yêu tinh chuột nằm sõng soài trên mặt đất, tứ chi co giật không ngừng.

Lục Thanh nhanh chóng chạy đến, thấy Cố Tây Thành không sao thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô tiến đến, giơ chân đá mạnh vào yêu tinh chuột, vừa đá vừa mắng: