Diêu Văn Lạc bị đưa đi.

Thịnh Trường Du rõ ràng không vui.

Mặc kệ những người xung quanh cố gắng an ủi, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

“Đi trước đây. Các thầy và các vị cứ ở lại nghe hát, vở diễn hôm nay không tệ. Giọng của ông chủ Vạn rất hiếm có, khó lắm mới mời được ông ấy. Thịnh Trường Du nói.

Mấy người đứng dậy tiễn anh.

Ninh Trinh đi cùng anh ra ngoài.

Rõ ràng buổi nghe hát vốn để kết nối tình cảm, cuối cùng lại biến thành một màn kịch lố bịch thế này, khiến Ninh Trinh cũng thấy khó chịu.

Khi anh và Ninh Trinh rời khỏi rạp hát, trời đã bảy giờ tối, trên phố đèn neon rực rỡ khắp nơi.

Cây ngô đồng đầu đông trơ trụi, những cành khô ngoằn ngoèo rì rào trong gió lạnh, như tiếng cú đêm than thở.

Chiếc khăn quàng cổ đã tháo ra, mái tóc của Ninh Trinh lại được búi thấp. Không có gì che chắn, gió lạnh cứ len vào cổ áo cô.

Cô thấy lạnh.

“Có giặt được không? Anh đột ngột hỏi.

Ninh Trinh: “…Khăn quàng cổ sao?

“Bị dính vết đỏ đó, có giặt được không?

“Không giặt được. Nhưng chiếc khăn quàng của em cũng không phải là đồ quý giá gì, hỏng cũng không đáng tiếc. Ninh Trinh nói.

Thịnh Trường Du im lặng.

Anh đột nhiên nói với tài xế: “Đến tiệm lông thú.

Ninh Trinh: “Đốc quân, không cần anh phải đền. Đây là chuyện giữa Diêu Văn Lạc và em, không liên quan đến anh.

“Cô ta dựa vào mối quan hệ giữa thầy và tôi mới dám ra tay với cô. Thịnh Trường Du nói.

Ninh Trinh: “…

Thực ra không phải. Cô ta muốn gả cho anh làm vợ lẽ thì đúng hơn.

Ninh Trinh không từ chối.

Thịnh Trường Du là người trọng sĩ diện. Một khi anh đã cho rằng chuyện này có liên quan đến mình, một chiếc khăn quàng không đáng bao nhiêu tiền, Ninh Trinh cũng không cần tỏ ra quá cứng nhắc, nhất định phải từ chối ý tốt của anh.

Nhưng tài xế đã chạy qua ba tiệm lông thú, Thịnh Trường Du vẫn không vừa ý, khiến Ninh Trinh cảm thấy phiền.

Không có hồi kết sao?

Có một chiếc khăn, Ninh Trinh khá thích, cô hỏi: “Chiếc này anh có thể mua cho em không?

Thịnh Trường Du: “Được.

Mua xong, anh lại nói: “Không giống, tiếp tục tìm.

Ninh Trinh: “…

Vì anh cứ khăng khăng phải đền cho cô chiếc khăn quàng giống y hệt, nên Ninh Trinh đã cùng anh ghé qua năm tiệm lông thú.

Cô đói đến mức bụng kêu òng ọc.

“Sao anh ta lại cố chấp như vậy? Ninh Trinh ngán ngẩm, nhưng không dám biểu lộ ra mặt.

Ở tiệm thứ ba, cô thấy một chiếc khăn vừa ý và hỏi anh có thể mua được không, thực chất muốn ngầm nhắc: Chiếc này là được rồi, đủ để đền bù rồi.

Không biết Thịnh Trường Du cố tình làm ngơ hay thật sự quá cứng nhắc, vẫn tiếp tục tìm.

“Anh ta nghĩ rằng trên đời này không có chuyện gì mình không làm được sao? Muốn giống hệt thì phải tìm bằng được? Ninh Trinh lại âm thầm phàn nàn trong lòng.

Tại tiệm lông thú thứ sáu, cuối cùng cũng tìm được chiếc khăn giống hệt.

Sắc mặt Thịnh Trường Du giãn ra, Ninh Trinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thử xem. Anh cầm chiếc khăn quàng lên và quàng vào cổ Ninh Trinh.

Cổ cô cảm thấy ấm áp.

Là sự ấm áp của chiếc khăn quàng; cũng là vì anh đứng quá gần, hơi ấm từ cơ thể truyền qua lớp áo, lan đến cô.

Ninh Trinh hơi muốn lùi lại, nhưng cố gắng kiềm chế.

“Giống y hệt. Đúng không, Đốc quân? Ninh Trinh soi gương.

Thịnh Trường Du đứng sau lưng cô, nhìn hình ảnh của cô trong gương.

Ánh mắt anh sâu thẳm, chăm chú nhìn cô. Ban đầu ánh mắt trầm tĩnh mà sâu sắc, sau đó dần dần lay động, như xuất hiện xoáy nước, muốn hút thứ gì đó vào.

Ninh Trinh cảm thấy không thoải mái, tránh ánh mắt anh, không nhìn vào gương.

“Ừ, giống. Chiếc này vẫn đẹp hơn. Anh nhìn rất lâu, cuối cùng lên tiếng.

Ninh Trinh thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng xong.

Cô muốn về.

Cô muốn ăn cơm.

Cô và Kim Nhuận đi mua đồ chưa bao giờ chọn kỹ thế này. Thích gì thì lấy nấy, không nhất định phải là cái gì cụ thể.

Đây là lần đầu tiên Ninh Trinh trải nghiệm nỗi đau khổ của việc đi mua sắm.

Nỗi đau khổ này là Thịnh Trường Du mang đến.

“…Cảm ơn Đốc quân. Khăn quàng cũng đã mua xong, em về trước đây. Ninh Trinh nói.

Thịnh Trường Du: “Đi ăn gì đi.

Mỗi lần Ninh Trinh làm gì cùng anh, đều chẳng thấy vui vẻ.

Anh có lẽ khắc cô.

“Đốc quân, em không có chút cảm giác thèm ăn nào. Hôm nay mệt rồi, em muốn về nằm nghỉ. Ninh Trinh nói.

Thịnh Trường Du: “Phải ăn chút gì đó.

Ninh Trinh: “…

“Ăn chút cháo đi.

Thịnh Trường Du chọn một tiệm cháo kiểu cũ. Vào giờ này, quán sắp đóng cửa, sau khi phó quan của anh bước vào, tiệm liền hạ cửa gỗ, chỉ chừa một khe hở nhỏ để ra vào.

Ninh Trinh và anh ngồi ở vị trí cuối cùng trong quán.

Anh ngồi xuống, trước tiên rút ra điếu thuốc, để hộp diêm lên bàn. Ninh Trinh như có linh cảm, cầm diêm quẹt lửa, nâng ngọn lửa nhỏ đến gần môi anh.

Anh liếc nhìn cô, ghé sát lại một chút.

Lòng bàn tay Ninh Trinh hơi nóng, không biết là vì ngọn lửa hay hơi thở của anh.

Sự hiện diện của anh thật quá mạnh mẽ. Đặc biệt trong cái lạnh giá của mùa đông, xung quanh đều lạnh buốt, chỉ cần anh đến gần, hơi ấm như dòng suối lan tỏa.

Mang theo một chút mùi thuốc lá, nhưng không khó chịu.

Thịnh Trường Du hút thuốc, Ninh Trinh ngồi yên, hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa im lặng từng chốc.

Tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.

“Bây giờ mấy giờ rồi? Anh đột nhiên hỏi.

Ninh Trinh: “Em không biết.

“Đồng hồ bỏ túi của cô đâu? Lấy ra xem thử. Anh nói.

Ninh Trinh rút từ túi áo khoác ra.

Cô còn chưa mở nắp đồng hồ, anh đã đưa tay: “Đưa tôi xem.

Không chút do dự, cô đưa đồng hồ cho anh. Khi ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh, bàn tay anh lập tức khép lại.

Chưa kịp ngạc nhiên, anh đã hỏi: “Tay cô lạnh thế này sao?

Nói xong, anh buông ra, như thể đó chỉ là một hành động vô tình khi cầm đồng hồ.

Cầm đồng hồ trong tay, anh vừa nhìn vừa dặn phó quan: “Vào bếp giục, mau mang đồ ăn cho phu nhân.

Phó quan đáp lời.

Ninh Trinh nhìn anh mở nắp đồng hồ.

Cô hơi ngượng ngùng.

Thịnh Trường Du nhìn thấy mặt trong của nắp đồng hồ, có một tấm ảnh nhỏ của cô.

Trong bức ảnh đen trắng, cô trông càng non nớt. Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn, như một đứa trẻ.

“Bao nhiêu tuổi khi chụp bức này? Anh hỏi, giọng nửa như tò mò, nửa như hỏi vu vơ.

Ninh Trinh: “Trước khi đi du học.

Rồi cô giải thích thêm: “Đây là quà chia tay Kim Nhuận tặng em, bức ảnh cũng do chị ấy chụp. Em quen dùng rồi, lúc nào cũng mang theo.

Chiếc đồng hồ bỏ túi trông khá cũ.

Nhưng vì đây là món quà chia tay của bạn thân, Ninh Trinh đặc biệt trân quý, không bao giờ rời xa.

Thịnh Trường Du đóng nắp đồng hồ lại, đưa trả cô: “Hơi không chuẩn nữa rồi.

“Vẫn thế, đi được một thời gian lại chậm. Ninh Trinh nói.

Thịnh Trường Du: “Sao không mua đồng hồ đeo tay?

Giờ đây các quý cô sành điệu đều đeo đồng hồ đeo tay.

“Em cũng có, từng mua không ít. Nhưng dùng đồng hồ bỏ túi vẫn quen hơn. Ninh Trinh trả lời.

Đang nói chuyện, một bát cháo nóng hổi được mang lên.

Phần của Ninh Trinh là cháo rau cải thịt.

Thoạt nhìn không có gì đặc biệt, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi nếm thử lại thấy vô cùng ngon. Mùi thơm của thịt hòa quyện với vị ngọt của gạo, tạo nên một hương vị rất đậm đà.

Cô thực sự đói, cúi đầu ăn, rất nhanh mũi đã lấm tấm mồ hôi.

Ăn được nửa bát, dạ dày cô ấm áp, cơ thể cũng thấy dễ chịu hơn, tâm trạng vì thế mà tốt hơn nhiều.

“Ngon thật. Ninh Trinh khen ngợi.

Thịnh Trường Du: “Cháo ở đây không tệ.

“Em không ngờ anh cũng biết quán ăn ngon thế này. Ninh Trinh cười nói.

Thịnh Trường Du: “…Tôi lớn lên ở đây.

Anh lại nói: “Ngược lại là cô, trông như một người ngoài thành.

Ninh Trinh: “…

“Tôi hỏi cô chuyện này.

“Anh cứ nói.

“Trước đây cô bận gì mà hai mươi mấy năm trời tôi chưa từng gặp cô? Tô Thành nhỏ như vậy mà. Thịnh Trường Du nói.

Ninh Trinh: “…