Bên ngoài vang lên tiếng khóc. Thịnh Trường Du cũng nghe thấy, liền nói: “Gọi người ra xem. “Không, em tự đi xem. Ninh Trinh đáp. Cô cùng Thịnh Trường Du ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy mẹ mình không cầm ô, cũng không mang giày, chạy vội trong mưa, vừa chạy vừa khóc. Ninh Trinh kinh ngạc tột độ, định bước lên thì bị Thịnh Trường Du giữ lại: “Chậm thôi! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương