Khi Thịnh Trường Du về đến nhà, trời đã tối. Ninh Trinh ngồi một mình trên sofa trong phòng khách, mặc một chiếc sườn xám màu nhạt, bên ngoài khoác áo len màu be. Mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, dưới ánh đèn trông cô đặc biệt dịu dàng. Trên đầu gối cô là một quyển sổ ghi chép, nhưng cô không nhìn vào đó, ánh mắt xa xăm, ngón tay gõ nhẹ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. “Ninh Trinh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương