Buổi tối hôm ấy, ánh trăng sáng vằng vặc treo ngoài cửa sổ, ánh sáng dịu dàng len lỏi qua khe hở của rèm cửa, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ màu cam.

Ninh Trinh và Thịnh Trường Du cùng ôm nhau, trò chuyện đôi chút.

“Bách Thăng bị dọa rồi, anh phải an ủi anh ấy, Ninh Trinh nói, “Dù là lợi ích rõ ràng hay âm thầm, cũng đều phải cho. Dù là người thân cận đến đâu, cũng không được xem nhẹ sự cống hiến của họ.

Thịnh Trường Du đáp: “Được, anh sẽ sắp xếp.

Lại nói thêm: “Anh chưa từng xem nhẹ Bách Thăng. Hễ có cơ hội, anh đều nghĩ đến cậu ấy.