Cửa rạp hát được chạm khắc hoa văn, từ bên ngoài gần như có thể nhìn rõ hết mọi thứ bên trong. Tấm rèm chỉ buông một nửa, cũng chỉ che chắn được một phần nhỏ tầm nhìn. Ninh Trinh bị anh ôm chặt trong lòng, không thể nhúc nhích, liền cố sức giãy dụa: “Có người đang nhìn. Thịnh Trường Du lạnh lùng đáp: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương