Mạnh Tân Lương bước xuống tầng, ngồi trên sofa trong phòng khách của Văn Úy Niên, châm một điếu thuốc. Một lát sau, Văn Úy Niên cũng xuống tầng. “Xin lỗi, tôi không nghĩ anh tắm vào giờ này. Người hầu nói anh ở trên lầu. Mạnh Tân Lương nói, giọng bình thản, không chút áy náy. Chiếc nhẫn đá tourmaline xanh trên ngón tay cái anh ta sáng lên lạnh lẽo. “Vừa ra nhiều mồ hôi. Sắc mặt Văn Úy Niên không mấy vui vẻ, đáp lại cộc lốc: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương