Thịnh Trường Du ôm Ninh Trinh ngủ.

Ninh Trinh ngủ rất ngon, sau một trận kịch chiến, cơ thể và tinh thần cô đều thoải mái. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi nằm xuống.

Cô rất yên tĩnh, khi ngủ trông càng trẻ con hơn. Có lẽ vì mỗi lần cô mở mắt, đều cố gắng thể hiện dáng vẻ của một “phu nhân Đốc quân”, nên khí chất đặc biệt trầm ổn.

Thực ra, năm nay cô vẫn chưa đầy hai mươi hai tuổi.

Ngón tay của Thịnh Trường Du khẽ vẽ từng đường nét trên khuôn mặt cô, từ trán, lông mày, đôi mắt, sống mũi đến đôi môi, cằm của cô.