Ninh Trinh nghĩ, giá mà cô là một con tê tê thì tốt biết mấy.

Như vậy, cô có thể ngay tại chỗ đào một cái hố và lẩn trốn đi mất.

Câu hỏi của Thịnh Trường Du, trong mắt cô, chẳng khác nào ép cô phải bày tỏ thái độ, như thể cởi hết áo quần đứng trước mặt anh, cầu xin được anh yêu thương.

Đôi lúc cô cảm thấy anh là một người khá tốt, nhưng vào những lúc thế này, cô lại hối hận không thôi: Tại sao lần đó trên núi Vọng Nguyệt, viên đạn ấy lại không bắn trúng giữa trán anh nhỉ?

Cô sa sầm mặt, không trả lời.