Hôm đó, Ninh Sách về nhà rất muộn. Ninh Trinh đang chờ ở sân viện của anh. Cả người Ninh Sách đầy mùi mồ hôi và rượu, rất khó chịu. Tuy vậy, anh vẫn tỉnh táo, bước chân vững vàng. “Đừng hỏi gì cả, về ngủ đi. Ninh Sách phất tay, bước thẳng vào phòng tắm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương