Ninh Trinh chuẩn bị lên núi Vọng Nguyệt săn bắn.

Tại Trích Ngọc Cư, cô sửa soạn trang phục cưỡi ngựa và giày ủng. Lúc này, một người hầu bên phía em chồng cô, Thịnh Trường Ân, đến báo rằng Thịnh Trường Ân không khỏe, muốn bữa tối phải thật thanh đạm và ngon miệng.

“Không khỏe sao? Ninh Trinh hỏi.

Không đến nói với nhà bếp, mà lại chạy đến báo với cô…

Với vị trí của Thịnh Trường Ân trong phủ, cô ấy chỉ cần bảo nhà bếp một tiếng là có thể có món gì mình muốn, kể cả sơn hào hải vị, không cần giới hạn bởi phần ăn tiêu chuẩn.