Ninh Trinh không khóc.

Cô lấy lại tinh thần, nói với bà Tào: “Chuyện hôm nay để vậy đã. Bảo những người quản lý khác, có gì chờ đến ngày mai bàn tiếp.”

Nói rồi, cô lên lầu.

Ninh Trinh nằm trên giường, không thay quần áo.

Phòng cô có một chiếc giường sắt lớn kiểu mới. Mùa hè nhiều muỗi, cô vừa treo màn màu tím nhạt, buông xuống trông như một tòa lâu đài nhỏ.