Ninh Trinh nghe thấy giọng của anh, vội vàng bước lên vài bước, nhưng cảm thấy việc đứng từ trên cao nhìn xuống anh không được lịch sự lắm, nên cô ngồi xuống bên cạnh giường. “Đốc Quân, anh tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Ninh Trinh liên tục hỏi. Thịnh Trường Du nhìn cô. Người đàn ông vốn luôn mạnh mẽ, giờ đây ánh mắt lại lộ vẻ yếu ớt. “Viên đạn chỉ sượt qua màng tim. Quân y nói tuy nguy hiểm, nhưng nếu điều dưỡng tốt thì sẽ không có vấn đề gì, cũng không để lại di chứng. Trình Bách Thăng đứng bên cạnh giải thích. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương