Trình Bách Thăng vừa ngồi xuống uống một chén trà thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ phòng họp. Anh vội vàng đứng dậy chạy đến. Khi đi qua cửa sổ sau, anh nghe thấy Thịnh Trường Du đang mắng chửi: “...Ông đây nâng đỡ anh, cũng cần anh biết điều! Người của anh dám động đến người của quân chính phủ, ai cho họ cái gan đó? “Bến tàu không phải là địa bàn của quân chính phủ nhà anh! Mạnh Tân Lương hiếm khi nổi giận, lần này lại gầm lên, “Thịnh Trường Du, tôi đã nhiều lần mắt nhắm mắt mở, để cho tàu của anh dỡ hàng ở bến tàu của tôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương