Trong hư không hỗn loạn, Phương Lâm và Cổ Linh Đồ Sơn không ngừng va chạm. Nhưng mỗi lần va chạm đều khiến cho thân thể Cổ Linh Đồ Sơn thiếu một bộ phận, mà Phương Lâm vẫn không hề tổn hại. - Không thể nào! Ta không thể thua bởi ngươi! Ta nhất định phải đạt được Sinh Tử Luân Hồi Đan! Cổ Linh Đồ Sơn không ngừng gào thét thê lương, mỗi lần ra tay đều khiến cho không gian xung quanh liên tục bị nghiền nát. Nhưng ở trong hư không, vô luận lực lượng cường đại nhường nào, trừ phi đã lĩnh ngộ hư không trình độ nhất định, nếu không căn bản không thể trốn thoát đi. Lúc này, Phương Lâm nắm giữ hư không như sự lí giải của hắn đối với tuế nguyệt, đã đến mức độ không cách nào tưởng tượng, đừng nói là vây khốn Cổ Linh Đồ Sơn, cho dù là ở trong hư không mở ra một thiên địa mới cũng có thể làm được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương