Tuyên Cổ Thần Sơn ầm ầm hạ xuống, Phương Thanh Dạ vận chuyển lực lượng của bản thân, dùng cả hai tay muốn đỡ lấy Tuyên Cổ Thần Sơn.

Một người một núi đụng vào nhau, trong phút chốc toàn bộ thiên địa lâm vào tĩnh mịch, sau đó tiếng chấn động cực kỳ kinh khủng phát ra, giống như trời đất va chạm.

Cuối cùng Đồ Sơn vẫn là Đồ Sơn, đồ sộ sừng sững đứng trên Cửu Thiên, một quyền này của Phương Thanh Dạ chỉ khiến nó ngừng lại một chút, lại không thể thương tổn đến Đồ Sơn chút nào.

Mà Phương Thanh Dạ lại chảy rất nhiều máu tươi, thân hình cũng rơi xuống, một cánh tay đã hoàn toàn hóa thành phấn vụn.

Cổ Linh Đồ Sơn đứng trên Đồ Sơn, lạnh lùng nhìn xuống Phương Thanh Dạ, trên mặt không có biểu tình gì, giống như đang nhìn một con kiến hôi vùng vẫy giãy chết.